Posted on 16.11.2012 by nguyentrongtao
NGUYỄN THẾ DUYÊN
Tôi
không hiểu tại sao sex thì ai cũng thích ( Hãy dũng cảm để thành thật
với chính mình) nhưng khi đọc truyện mà gặp đoạn viết về sex thì hầu hết
mọi người đều giãy nảy lên như đỉa phải vôi. Tại sao vậy? Họ đạo đức
giả chăng? Tôi không nghĩ như vậy. Phải có điều gì đó mà chúng ta chưa
lý giải được ở đây và ở bài viết này tôi cố gắng đi lý giải điều đó.
Tôi vẫn tự hỏi : “Liệu Đức Chúa Trời có
sai không khi đặt cái đẹp nhất ngay trong cái nhơ bẩn nhất? Ngài có sai
không khi đặt cái sinh sôi ngay trong cái thải loại ( tiểu tiện) của
cuộc đời? Và còn điều này nữa các bạn hãy suy nghĩ và trả lời tôi: Điều
gì sẽ xảy ra nếu Ngài tách riêng hai cái đó ra khỏi nhau và đặt cái đẹp
nhất , cái cao cả nhất ra một chỗ khác dễ thấy nhất ( Thí dụ như lên
trán chẳng han)? Tôi sẽ trả lời câu hỏi trên còn câu hỏi dưới để phần
cho những suy tư của các bạn.
Tôi nghĩ rằng đức chúa trời đã không sai.
Các bạn có thấy không? Cái cao đẹp và cái đê tiện trong cuộc đời này
gần như không có ranh giới. Một cô gái làm tiền? Chắc chắn là xấu xa rồi
nhưng sẽ sao đây nếu cô ta bán mình để lấy tiền cứu vớt mẹ mình đang bị
bệnh? Sẽ là một hành động cao đẹp. Một người liều mình cứu một người
khác? Một hành động cao đẹp! Nhưng nếu người ấy cứu người vì người được
cứu là một quan chức cao cấp và anh ta cứu vì có thể lợi dụng được người
ấy? một hành động đê tiện. Các bạn thấy đấy, cao thượng hay đê tiện,
đẹp hay xấu không nằm ở hiện tượng mà nằm ở mục đích. Và còn điều này
nữa, trong văn học, thường ( chỉ thường thôi chứ tôi không nói là tất
cả) những nhân vật chính diện vào giờ cũng rất tốt, tất cả đều là tốt
còn những nhân vật phản diện lại ngược lại cái gì cũng xấu nhưng trong
cuộc đời có thế không?Không! Trong cuộc đời ,trong một con người cái
tốt, cái xấu lẫn lộn.
Đức chúa trời đã không sai! Người đặt vào trong “Cái ấy” cả cái đẹp lẫn cái xấu. Cả cái cả cái sinh sôi lẫn cái thải loại. Đấy chính là sự minh triết của tạo hóa.
Đức chúa trời đã không sai! Người đặt vào trong “Cái ấy” cả cái đẹp lẫn cái xấu. Cả cái cả cái sinh sôi lẫn cái thải loại. Đấy chính là sự minh triết của tạo hóa.
Trong văn hóa của dân tộc ta nguyên là
một nền văn hóa phồn thực, một nền văn hóa ca ngợi, tôn thờ sex. Nếu các
bạn vào thăm viện bảo tàng lịch sử, các bạn sẽ thấy một chiếc khạp đồng
trên đó đúc nhưng đôi trai gái đang ở tư thế giao hợp. Ở tỉnh Phú Thọ
hiện nay vẫn tồn tại một lễ hội gọi là lễ hội Tình Tình Phốc vào ngày
mồng 9 tháng giêng hàng năm. Trong lễ hội đó người ta rước hai cái thực
khí của đàn ông và đàn bà và cứ sau một nhịp trống người ta lại đâm hai
cái đó vào nhau thể hiện động tác giao hợp. Không chỉ riêng ở nước ta,
trên thế giới có rất nhiều những tộc người mà trong tín ngưỡng của họ
tôn thờ sex. Ở Ấn độ có một đền thờ mà ngay ở cửa vào của ngôi đền người
ta đặt hai thực khí của người đàn ông và đàn bà tạc bằng đá rất lớn.
Mỗi năm có hàng vạn khách du lịch đi hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn
cây số đến đây để chiêm ngưỡng hai thứ đã quá quen thuộc với tất cả
chúng ta.
Đến đây buộc chúng ta phải đặt ra một câu
hỏi: “Trong tín ngưỡng con người chấp nhận sex vậy tại sao trong văn
học người ta lại luôn luôn dị ứng với sex? Có gì khác nhau không giữa
sex trong tín ngưỡng và sex trong văn học?”. Tôi đã nhiều lần đứng bên
chiếc khạp đồng trong viện bảo tàng Lịch sử, ngắm nhìn hình những đôi
trai gái đang ở trong tư thế giao hợp với một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong
đầu mà không sao có thể trả lời được. Cho đến một hôm, tôi bắt gặp một
cô gái còn rất trẻ chỉ hai mốt hai hai đổ lại đang say mê ngắm nhìn
những hình ảnh đó một cách thích thú. Cô ta còn quay sang bảo tôi.
–Trông ngộ ghê bác nhỉ!
Trong tôi cứ tưởng rằng những cô gái trẻ
chưa chồng khi gặp những hình như vậy thì sẽ đỏ mặt bỏ đi. Tôi đã nhầm
và chính cô gái trẻ này đã làm cho tôi bật ra được câu trả lời. Thì ra
là như vậy! Sex trong tín ngưỡng không gợi cảm! Không gợi dục. Nó chỉ
gợi cho con người những suy tư và đó chính là sự khác nhau giữa sex
trong tín ngưỡng và sex trong văn học. Khi dự một lễ hội phồn thực hay
đứng truớc những thực khí của đàn ông và đàn bà dùng trong lễ hội, trong
ta tính “Dục” không bao giờ trỗi dậy mà chúng chỉ gợi cho ta những suy
tư về sự huyền diệu, cái cao cả đến thiêng liêng của sex. Chính vì lý do
đó mà những khí cụ dùng trong lễ hội chỉ là biểu tượng (Kể cả vật được
đặt trong đền thờ của ấn độ cũng vậy) Tôi không nghĩ là những nghệ nhân
về điêu khắc của chúng ta cũng như của Ấn độ không thể tạc được những
khí cụ ấy giống như thật.Họ làm được nhưng họ đã không làm vì lý do
trên.
Khác hẳn với tín ngưỡng, văn học khi viết
về sex không những nó phải gợi cho người đọc những suy tư mà nó còn
phải gợi cảm. Sao có thể viết về sex mà không gợi cảm được khi đó là sự
thăng hoa tột đỉnh của tình yêu? Cũng chính vì vậy viết về sex là cực
khó. Trong lúc tâm hồn của người viết phải bay lên cùng những tình cảm
tha thiết, cháy bỏng, cuồng nhiệt thì cái đầu của anh ta lại phải tỉnh
táo , sáng suốt để ngòi bút của mình không đưa chính anh ta thoát khỏi
thực tại để bay đến địa ngục của búa rìu dư luận. Viết về sex cũng giống
như một người đang leo núi. Trên đầu anh ta là một bầu trời kì ảo với
những thiên thần đang vẫy gọi. Dưới chân anh ta là một vực thẳm đen
ngòm. Chỉ cần một giây thôi không giữ mình là lập tức ngã ngay xuống
vực. Mà để giữ mình khi viết về sex không phải ai cũng có nổi cái bản
lĩnh ấy.
Người đọc dị ứng với sex vì khi viết về
sex, người viết chỉ làm được mỗi một việc là “Gợi cảm” và bao giờ cũng
là “Quá gợi cảm”mà mất đi cái phần suy tư trong sex. Những con người
khác nhau thì hành vi của họ cũng khác nhau. Không những khác nhau trong
khi yêu mà còn khác nhau cả trong hành vi quan hệ tình dục. Chẳng thế
mà Xuân Diệu đã viết: “ Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi” Ba từ “Vị
làng chơi” nói về cái gì đây? Và nhất là hai từ “Gay gắt” nó gợi cho
người đọc một cái gì đó cuồng bạo . Hay trong truyện Kiều, theo bạn ,con
người thực sự của Mã giám Sinh được cụ Nguyễn Du lột tả được hết trong
hoàn cảnh nào? Chính là trong sex:
Khi vào dùng dắng, khi ra vội vàng
Chỉ một câu thôi, ở trong một hoàn cảnh
đặc biệt, trong sex, con người Mã giám sinh đã bộc lộ tất cả.Sự giằng xé
nội tâm, sự đấu tranh khốc liệt của một con buôn với cái ham muốn tột
cùng của một con vật. Cuối cùng cái ham muốn đã thắng nhưng lại không
thắng hoàn toàn “Khi ra vội vàng” và chính cái không thắng hoàn toàn ấy
lại nói lên được cái đê tiện của Mã giám sinh.
Còn với Từ Hải ông lại viết:
Nhìn nhau trông mặt cả cười
Dan tay về chốn đình mai tự tình
Dan tay về chốn đình mai tự tình
“Dan tay” chứ không phải là “Dắt tay”,
Chứ không phải là bế thốc Kiều lên như trong các phim của Mỹ mà ta vẫn
thường xem hay những truyện về sex hiện nay vẫn viết.
Trong hành vi tình dục, anh hùng khác hẳn
với ma cô. Người có học, hành vi tình dục khác hẳn với người vô học.
Nếu như khi tả về sex mà qua đó người đọc có thể nhận ra chân dung một
con người thì chắc viết về sex sẽ không bị phản ứng dữ dội đến thế.
Đức chúa trời đã trộn lẫn cái cao đẹp với
cái đê tiên, Trộn lẫn cả phần “Con” với phần “Người” để làm nên cái kì
diệu nhất của tạo hóa. Tiếc rằng khi viết về sex các nhà văn chỉ viết
được mỗi phần “Con” còn về phần “Người” thì chẳng ai viết được kể cả
truyện ngắn ”Dị Hương”, một tác phẩm được giải thưởng của hội nhà văn
Việt nam.
Tôi đã đọc cái truyện ngắn dị hương này
đến hai lần mặc dù ngay lần đọc đầu tiên tôi đã phải vận hết mười hai
thành công lực mới đọc hết nổi nó. Tôi cũng đã đọc một vài bài tranh
luận quanh cái truyện ngắn này. Những bài ca ngợi hết lời đã làm tôi hết
sức ngạc nhiên và cuối cùng tôi đi đến một kết luận: “Chớ có tin vào
mồm những thằng cha phê bình văn học” Chuyện chẳng có gì đáng phải để
tâm đến. Khi viết về một nhân vật lịch sử, nhất là một vị vua lập nước
thì ta phải hiểu ngay rằng : Lập quốc là một việc thiên nan, vạn nan.
Phải là một người đặc biệt lắm, phải là một người khác thường lắm, giỏi
giang lắm mới làm nổi điều đó và câu chuyện phải làm bật lên được cái
đó. Trong tình yêu cũng vậy phải làm nổi lên được đây là tình yêu của
một vị vua lập quốc. Tiếc rằng truyện chỉ nói được đây là một ông vua mà
“ chuyện ấy” quá khỏe. Chấm hết! Những đoạn tả về sex tác giả của nó
dùng một thủ pháp ma mị cho khác bình thường , một chút liêu trai không
gây được những cảm xúc thẩm mỹ cho người đọc. Đến đây tôi xin kể lại cho
các bạn nghe một chút trong Đông chu Liệt quốc : Vua Ngô chiếm được
nước Sở nghe nói mẹ vua Sở (Tên là gì tôi không nhớ. Tôi vẫn biết câu
“Cái gì không biết thì tra hu gồ” nhưng tôi không có thời gian, các bạn
tự tra cứu lấy vậy. Còn nếu bạn Hữu Nam và bạn Nắng Xuân mà trả tiền
nhuận bút cho bài viết này thì báo cho tôi, tôi sẽ tra cứu cho các bạn
còn đọc miễn phí thì chỉ vậy thôi) là người tuyệt đẹp nên sai người đến
bắt vào hầu. Bà ta cầm kiếm đập vào cửa bảo rằng “Vua là biểu tượng của
đất nuốc. Vua không giữ lễ thì ta thà tự đâm cổ chết chứ không dám vâng
mệnh” Vua Ngô xấu hổ phải tạ rằng: “Ta vì mến mộ tài sắc của phu nhân mà
muốn được gặp mặt chứ thực không có ý gì” Vua ngô nói câu này khi mà
Ngũ viên sui ông ta rằng “Nước còn chiếm được huống chi là người”. Đấy!
bậc quân vương lập quốc phải là những người như thế. Dâm loạn thì các
ông vua có nhiều nhưng không phải là điều mà một ông vua lập nước mắc
phải. Còn về nàng công chúa thì càng đáng buồn hơn. Nên nhớ câu chuyện
viết về người phụ nữ cành vàng lá ngọc của thời kì phong kiến cực thịnh.
Thời kì mà lễ giáo phong kiến đã ăn sâu vào trong tâm thức của mọi
người thế mà đọc truyện này tôi cứ tưởng đây là một cô gái thực dụng của
việt nam vào những năm đầu của thế kỉ thứ 21.Thằng chồng này chết bà
kiếm một thằng chồng khác giầu hơn. Thế mà có một nhà phê bình dám nói
“Câu chuyện đề cập đến thân phận người phụ nữ”. Tôi thì lại cho rằng câu
chuyện hạ thấp nhân phẩm của người phụ nữ. Chịu! Chắc tôi không có tư
duy của phê bình văn học.
Viết về sex đã khó nhưng đọc về sex,
thưởng thức được những đoạn viết về sex còn khó hơn. Dù sao khi viết,
người viết luôn luôn có một dự định sẽ viết thế nào, mức độ đến đâu ở
trong đầu. Chính những dự định này sẽ kiềm chế người viết không làm cho
anh ta đi quá đà (Trừ nhưng người viết về sex với mục đích câu kéo người
đọc thì không kể) còn với người đọc, không có gì kiềm chế anh ta cả.
Người đọc bị những tình cảm bay bổng của người viết cuốn đi mà không
nhận ra được những dụng ý kín đáo của người viết dấu kín trong những
đoạn tả về sex đó. Có một họa sỹ nổi tiếng thời kì phục hưng chuyên vẽ
về phụ nữ khỏa thân đã nói rằng “Dâm hay không nằm ở trong đầu người
xem”. Còn bạn Yone thì bảo với tôi rằng “Bạn sex chưa đã lắm” Thế là
chết tôi rồi! Bao nhiêu những tâm huyết của tôi dấu kín trong đoạn tả về
sex trong truyên ngắn ấy thế là đổ xuống sông xuống biển hết.
Thực ra việc tự phê bình truyện mà mình
viết cũng chẳng hay ho gì nhưng biết làm sao được vì chẳng có một ai, kể
cả mấy người vẫn gọi tôi bằng thầy, bênh vực cho tôi nên tôi đành phải
tự bào chữa cho mình vậy
Khi truyện ngắn “Không thể tha thứ” lần đầu được đănglên , tôi đã bị phản ứng dữ dội. Nhưng bạn hãy rời bỏ trang sách một lúc rồi quay lại và chỉ đọc lại mỗi một đoạn viết về sex ấy thôi bạn sẽ thấy đoạn ấy không nhằm tả về sex mà nhằm lột tả con người mà lại là chỗ lột tả con người thành công nhất (Tôi nghĩ vậy) . Xin hãy đọc lại đoạn nói về sex này.
“Thằng đàn ông trong tôi bùng nổ. Tôi ôm riết lấy nàng. Đôi môi, đôi bàn tay tham lam của tôi cuồng loạn khám phá khắp nơi trên cơ thể nàng. Nàng nằm im, không nói một lời, thân hình không hề động đậy. Tôi trườn lên trên người nàng. Thằng nhỏ của tôi căng cứng. Mặt tôi cúi xuống áp sát vàp mặt nàng, đôi môi thèm thuồng khao khát của tôi vươn tới đôi môi hồng tươi của nàng”.
Khi truyện ngắn “Không thể tha thứ” lần đầu được đănglên , tôi đã bị phản ứng dữ dội. Nhưng bạn hãy rời bỏ trang sách một lúc rồi quay lại và chỉ đọc lại mỗi một đoạn viết về sex ấy thôi bạn sẽ thấy đoạn ấy không nhằm tả về sex mà nhằm lột tả con người mà lại là chỗ lột tả con người thành công nhất (Tôi nghĩ vậy) . Xin hãy đọc lại đoạn nói về sex này.
“Thằng đàn ông trong tôi bùng nổ. Tôi ôm riết lấy nàng. Đôi môi, đôi bàn tay tham lam của tôi cuồng loạn khám phá khắp nơi trên cơ thể nàng. Nàng nằm im, không nói một lời, thân hình không hề động đậy. Tôi trườn lên trên người nàng. Thằng nhỏ của tôi căng cứng. Mặt tôi cúi xuống áp sát vàp mặt nàng, đôi môi thèm thuồng khao khát của tôi vươn tới đôi môi hồng tươi của nàng”.
Đoạn văn hoàn toàn là một sự liệt kê
không hề miêu tả để tránh gây gợi cảm cho người đọc. Nhịp văn nhanh hơi
có phần bạo liệt nhằm mô tả đúng về hành động bản năng của chàng trai.
Xin hỏi nhỏ các chàng trai một câu Liệu trong hoàn cảnh như đoạn văn mô
tả mà cô gái lại nằm im không hề kháng cự liệu các bạn có dừng lại được
không? Thú thật, nếu là tôi thì tôi không thể dừng lại được. Khi viết
truyện, nhất là truyện ngắn đừng bao giờ viết rằng “ Đó là một chàng
trai tốt” hãy dấu kín điều ấy đi và đặt nhân vật vào những hoàn cảnh
thật đặc biệt để tự nhân vật bộc lộ mình.
Còn về cô gái, lúc đầu cô ta đến với chàng trai rõ ràng là một toan tính nhưng cô ta bị nhân cách của chàng trai chinh phục.
Còn về cô gái, lúc đầu cô ta đến với chàng trai rõ ràng là một toan tính nhưng cô ta bị nhân cách của chàng trai chinh phục.
“Người tôi chưa chui ra khỏi cái màn thì
cô gái nhỏm ngồi dậy ôm chặt lấy tôi, đầu cô gục vào vai tôi. Không nghe
thấy tiếng khóc nhưng người cô rung lên và vai tôi ấm nóng. Chúng tôi
cứ ngồi im như thế rất lâu. Cô xoay người tôi quay lại, nép vào ngực tôi
một cách tin cậy rồi thầm thì.
-Em xin lỗi. Anh hãy ở lại đây với em đêm nay. Em xin anh.
-Em xin lỗi. Anh hãy ở lại đây với em đêm nay. Em xin anh.
Mùa xuân gần lại môi tôi và lần này thì
đến lượt nàng cuồng nhiệt. Ánh mắt của nàng nồng nàn, thiêu đốt. Nàng
rên lên khe khẽ, người cong lên đón nhận và dâng hiến.”
Đoạn này nhịp văn chậm rãi và dàn trải và
đầy gợi cảm diễn tả đúng tâm lý nhân vật. Gợi cảm! Tôi công nhận điều
đó! Nhưng không sex! Mà tôi đã nói rồi sao không gợi cảm được khi viết
về cái điều thăng hoa nhất của cuộc đời. Tuy nhiên đoạn này lại lột tả
được nhân vật cô gái. Trong quan hệ tình dục, con người khác với con vật
là ở chỗ ngoài sự thỏa mãn về sinh lý con người còn một sự hưởng thụ
khác đó là sự thỏa mãn về tinh thần, tình cảm. Sự thỏa mãn về sinh lý có
thể là giống nhau trong các lần quan hệ nhưng sự thỏa mãn về tâm lý,
tinh thần không bao giờ giống nhau. Cô gái đã nhiều lần quan hệ nhưng
chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên cô được hưởng thụ từ sex về phương
diện tinh thần, tình cảm. Cô gái đã từng lầm lỡ, không thể coi đây như
là một lần quan hệ bình thường. Phải coi đây là biểu hiện của sự tha thứ
vì chàng trai đã dừng lại. Cái hành vi bản năng đã chấm dứt. Quan hệ
tiếp theo đằng sau sự dừng lại đó tính chất của nó đã thay đổi và chính
vì điều đó chàng trai mới quyết định giữ đứa bé lại. Thế mà cô ta lại bỏ
đi. Thật đáng giận biết bao. Trong cuộc đời của một con người không thể
tránh được những sai lầm nhưng phải nhớ rằng có những sai lầm là không
thể tha thứ. Đó chính là thông điệp tôi muốn gửi đến những cô gái trẻ
nằm sâu trong đoạn sex này
Viết về sex không dễ. Đọc về sex cũng
không dễ. Sao ta phải né tránh sex? Khi mà thông qua sex có thể lột tả
được sự kì diệu của tình yêu. Chỉ có điều hãy nhớ trong sex có cả cái
cao thượng lẫn với cái nhơ bẩn, cả cái xấu lẫn cái tốt cả cái dục vọng
thấp hèn lẫn cái cao đẹp của con người
Hà nội 20–8–2011
No comments:
Post a Comment