Pages

Thursday, October 01, 2015

KHI NGƯỜI TA BÁN TUỔI TRẺ VỚI CÁI GIÁ QUÁ RẺ


Tác Giả: Khải Đơn – Blog- 28 Sep 2015
Ta cứ ngỡ tuổi thanh xuân là mãi mãi, ta từ tốn làm những việc cần làm và vội vã tiêu xài nhiệt huyết vào những điều không đáng.
youth
Tháng 4.2014, tôi đi Tây Ninh. Buổi chiều hôm ấy ngồi trong quán cà phê, nói chuyện với một em trai 17 tuổi. Nhà em ở huyện Bến Cầu. Nghỉ học giữa chừng, em đi làm giữ xe ở quán cà phê, một tháng kiếm 2 triệu, chủ quán bao cơm.
Em ngồi như vậy từ 7 giờ sáng đến 11 giờ tối, cùng với một người nữa, có thay phiên để nghỉ ngơi chút đỉnh trong giờ vắng khách. Mỗi ngày em kiếm được chừng 70.000 đồng. Em không phải người trẻ đầu tiên tôi gặp phải bán thời gian trẻ nhất của mình để kiếm đủ số tiền lo hai bữa ăn và giúp đỡ một người thân nào đó trong cuộc sống thường nhật.
Ở Sài Gòn cũng không khác. Hàng chục ngàn em trai, em gái, 13 -15 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, lơ ngơ vào thành phố, làm một công việc gì đó như giữ xe, ngồi ghi vé xe, ngồi xếp trái cây, đứng xếp sữa lên kệ, ngồi đánh dấu người ra vào cơ quan… Những công việc ấy có ưu điểm: đem lại miếng ăn – vốn cực kỳ ngặt nghèo và khó khăn với những đứa trẻ ở nông thôn, sinh ra trong gia đình nghèo khó và không có việc làm. Em nói với tôi: “Em may mắn có việc, chứ bạn em ngồi quán cà phê cả ngày, không việc làm, lại nợ tiền… cà phê”.
Chuyện nói ra như đùa. Thật là một tin mừng vì cuối cùng những người trẻ ở nông thôn cũng tìm được việc gì đó làm, kiếm được chút tiền cho bữa ăn hàng ngày, và họ không phạm tội ác gì ghê gớm vì… quá rảnh. Nghĩ như vậy cho lạc quan, bởi còn biết bao người trẻ ngoài kia la cà ngoài quán game, thất nghiệp thành trộm cướp, ăn bám gia đình.
Nhưng tương lai của họ là gì, nếu năm tháng đáng giá nhất này, họ chỉ ngồi để kiếm tiền. Họ ngồi hết 8 tiếng, 12 tiếng rồi trở về nhà, ngã lăn trên những tấm chiếu tạm bợ của phòng trọ, ngủ say ngất đi, để rồi sáng mai lại tỉnh dậy, ngồi tiếp những ngày tháng khác hòng có tiền lương mỗi tháng. Họ không tiến triển chút nào trong nghề nghiệp, hoặc có thêm rất ít chuyên môn, vì chuyên môn chính chỉ là ngồi, nhìn, đứng, đi lại, hỏi han, dắt xe.
Đó là các nghề lương thiện. Nhưng đó là các nghề bán đổi tuổi trẻ và thời gian để lấy tiền mưu sinh, nơi các ông bà chủ nhìn vào bạn, thấy bạn 18 -20 tuổi, trẻ khỏe, xinh đẹp, có thể dắt xe không mỏi tay, đứng lâu không mỏi chân, hay xinh đẹp cho khách đến nhìn cho đẹp mắt (giống một cái bình hoa). Người ta trả tiền để mua tuổi trẻ và tháng ngày của bạn, với giá 100.000 đồng 24 giờ. Giá siêu rẻ!
Tôi quen một thầy giáo, ông rất giỏi tiếng Anh. Khi ông theo một chương trình nghiên cứu đi Mỹ, chúng tôi ngồi nói chuyện. Ông kể rằng năm ông 14 tuổi, vì gia đình gặp nạn, cha ông đi tù, mẹ ông từ người làm công chức phải ra hàng chạy chợ kiếm tiền nuôi 4 đứa con. Ông “đã lớn” nên phải theo mẹ ra chợ giữ xe, nghỉ học sớm. Hàng ngày ông xé một trang trong quyển từ điển tiếng Anh loại rẻ tiền mà ông mua ở một hàng sách cũ, dắt theo trong người, rồi ra bãi giữ xe.
Hết ngày hôm đó, dù có phải dắt xe hay không dắt xe, đông khách hay không đông khách, ông cũng quyết phải học thuộc các từ trong ấy, dùng bút chép lung tung vào quyển vở mang theo. Quyển từ điển vơi dần, ông cũng thuộc thêm nhiều từ, nhiều câu, cộng với mấy quyển sách học viết, ông tự học tiếng Anh và vẫn đi giữ xe, kiếm tiền phụ mẹ nuôi em. Khi tiễn ông ra sân bay, tôi không thể tin người đàn ông chững chạc và thành đạt trước mắt mình lại từng 14 tuổi, đi giữ xe, chạy chợ và học thành thạo một ngôn ngữ.
Khi nhìn thấy những ánh mắt trẻ làm các nghề ngồi, nghề giết thời gian đổi tiền, tôi nghĩ tới ông, nghĩ tới cả những người Nhật tôi từng gặp, đi một chuyến tàu 20 phút về nhà cũng giở sách ra đọc, coi như đọc được vài trang. Mỗi ngày người công chức Nhật đi làm đọc 3 trang sách, 30 ngày là được 30 trang từ điển và 90 trang sách. Cái thời gian ngắn ngủi, ngán ngẩm và tiêu tốn mà các bạn đang phải đem ra để đánh đổi lấy tiền ăn, tiền sống, thực ra cũng có thể tận dụng theo một cách khác.
Bạn có thể đọc hết một quyển sách trong 3 tháng, có thể chậm hơn một em sinh viên ngồi cả ngày trong thư viện. Bạn có thể học hết một quyển chuyên đề trong 4 tháng, càng chậm hơn so với một người có chuyên ngành và được cha mẹ trả tiền cho đi học. Nhưng dù chậm trễ đến vậy, bạn cũng đang tiêu xài những khoảnh khắc ngắn một cách có ích, thay vì ngán ngẩm ngồi nhìn khách vào tòa nhà, ngán ngẩm ngồi canh kệ thuốc lá, ngán ngẩm ngồi chờ khách ra xe, ngán ngẩm mở những clip hài trên mạng cho nhau xem, cười hề hề, xem truyện (nên đọc khi về nhà ngủ), check Facebook, tán dóc điện thoại, tốn tiền xem hàng online giá rẻ mà không có lúc nào đi mua được.
Lâu rồi, trên đài phát thanh tôi từng nghe, có kể chuyện một anh chế máy nông cụ. Người ta hỏi anh vì sao làm công chức giấy tờ lại biết chế máy cho nông dân, mà chế có vẻ thực tế vậy. Anh kể, hàng ngày tôi đi làm, đều phải ngồi xe công ty một tiếng để tới thành phố vào làm. Một tiếng đó tôi ngồi đọc sách, vẽ mẫu, xong đâu đấy thì chế thử, cuối cùng cũng ra.
Vậy là khi vài chục người khác cùng công ty trên chuyến xe của anh đang ngủ, đang tán dóc, đang nghe nhạc, đang nói xấu đồng nghiệp, thì anh ta đọc sách. Với một năm đi làm, anh ta vừa có lương, vừa “thặng dư” được 200 – 300 giờ đọc sách, tức là tương đương 8 – 12 ngày đọc sách 24 giờ liên tiếp. Mớ kiến thức tưởng chừng đùa giỡn của anh công chức, trang từ điển tưởng chừng xé ra chơi của ông thầy, gom lại đã thành một tương lai rất khác của người ta – khi ta trẻ và thừa thãi thời gian để tiêu phí.
Bây giờ còn dễ hơn xưa cả trăm lần. Ông thầy tôi phải tốn công xé giấy, anh công chức phải vác sách theo. Chớ bây giờ, ai cũng có cái điện thoại để nghe nhạc, chơi Facebook, xem phim, xem clip hài. Mấy cái điện thoại đó có thể xem được vô số loại sách vở trên đời, cứ mở ra nhìn vô là thấy thứ để đọc.
Hãy tưởng tượng mà xem, khi bạn 18 -20 tuổi, người ta sẵn sàng thuê bạn để ngồi, để làm bảo vệ, làm tiếp viên, làm nhân viên đón khách… vì bạn trẻ, đẹp, có nụ cười tươi, có sức khỏe, có vóc dáng. Đến khi bạn 40 tuổi, nhan sắc tàn, sức khỏe xấu, vóc dáng béo phệ, và bạn vẫn chẳng biết làm gì hơn là bán thời gian của mình để… ngồi, liệu có còn ai thuê bạn không?
Vào một lúc nào đó…  ta phải chi xài tuổi trẻ của mình một cách hợp lí, dù đang bị trăm thứ cơm áo gạo tiền ghì lấy.
Mình phải biết một thứ gì đó thật tốt, phải có một “chuyên môn” gì đó, dù nhỏ tí xíu và đơn giản, phải có tri thức cho chính mình, dù ít hay nhiều. Trong một bài nói chuyện tôi từng nghe, bà diễn giả bảo bà cực kỳ ngạc nhiên về sự thay đổi của công nhân Trung Quốc, ở khu công nghiệp bà khảo sát, có những lớp dạy tiếng Anh cả 2-3 giờ sáng, dạy theo bất cứ ca nào có công nhân cần học. Và giờ thì giá tiền lương công nhân Trung Quốc hết rẻ nhất rồi vì họ chăm quá mà.
Thôi mình đừng ngồi ngơ ngác nhấn chìm thời gian nữa…. chỉ để đổi lấy vài triệu ít ỏi cho cơm áo hàng ngày.
http://www.gocnhinalan.com/nhung-cuon-sach-hay/gia-cua-tuoi-tre.html

Wednesday, July 22, 2015

Cuộc vượt ngục chấn động nước Mỹ qua lời kể của kẻ đào tẩu

Thứ tư, 22/7/2015 | 01:00 GMT+7

David Sweat và Richard Matt có thể ra vào buồng giam và chui xuống đường hầm bên dưới nhà tù an ninh bậc nhất Mỹ một cách dễ dàng trong suốt 6 tháng nhờ nghiên cứu kỹ thời gian cũng như quy luật hoạt động của các nhân viên quản giáo.
150606145342-escaped-ny-convic-3728-3266
Richard Matt (trái) và David Sweat. Ảnh NYTimes
David Sweat, phạm nhân lĩnh án tù chung thân tại Trại cải tạo Clinton, New York, đêm nào cũng lén chui qua lỗ nhỏ tự tạo trên bức tường buồng giam xuống một hệ thống đường hầm chằng chịt bên dưới nhà tù để nghiên cứu rồi trở về như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sweat thực hiện trót lọt việc này trong nhiều tháng bởi hắn nắm rõ lịch thay ca và nghỉ ngơi của các nhân viên cai ngục. Quá trình thăm dò của Sweat bắt đầu từ mùa đông năm ngoái và kéo dài đến tận đầu tháng 6 năm nay. Sau khi tính toán hàng trăm phương án, kế hoạch đào tẩu của tên sát nhân cuối cùng cũng hình thành.
Các thông tin trên được Sweat tiết lộ sau khi vượt ngục thành công cùng bạn tù Richard Matt nhưng bị bắt lại vào cuối tháng trước. Theo những gì Sweat khai với cơ quan điều tra, hắn ấp ủ âm mưu vượt ngục từ rất lâu nhưng chỉ thực sự nghiêm túc bắt tay thực hiện kế hoạch khi được chuyển đến cạnh phòng giam của Matt hồi cuối tháng một. Sweat gần như ngay lập tức bắt đầu dùng một lưỡi cưa sắt âm thầm cắt thủng bức tường buồng giam của cả hắn và đồng phạm Matt.
Khi một bạn tù thắc mắc về những tiếng ồn phát ra trong đêm từ buồng giam của Sweat, hắn chỉ trả lời rằng đang kéo dãn vải để vẽ hoặc làm khung. Sweat rất có năng khiếu hội họa. Hắn được cho là từng tặng tranh cho cán bộ trại giam để đổi lấy một số đặc quyền.
Đến tháng hai thì Sweat tiếp cận đến không gian phía sau buồng giam. Hàng đêm, hắn phải chờ đến 23h30 rồi mới chui qua lỗ trên tường, lợi dụng các đường ống nước để trèo xuống hệ thống đường hầm. Sweat dành phần lớn thời gian mày mò tại đây và chỉ trở về khi đồng hồ chỉ 5h30. Sweat lặp lại đều đặn chuỗi hành động trên cho đến khi tìm được một ống cống mà hắn quả quyết rằng đó chính là đường thoát thân. Tuy nhiên, con đường này dẫn tới một ngõ cụt.
Nhưng không vì thế mà Sweat từ bỏ ý định. Tên sát nhân lại phát hiện ra một khu vực khác với nhiều đường ống thông xuyên qua đường hầm chạy phía dưới bức tường bao quanh nhà tù. Sweat cho hay hắn có thể thấy những đường ống này nối tới một đường hầm khác, cách đó chừng 6 mét, phía ngoài trại giam.
Với búa tạ và vài dụng cụ cầm tay ăn trộm được, Sweat bắt đầu bào mòn lớp bê tông trên tường của đường hầm. Để tránh bụi bẩn bám vào người, Sweat mang theo một bộ quần áo khác để thay mỗi khi làm "nhiệm vụ". Việc đào xới diễn ra vô cùng chậm chạp bởi bức tường quá cứng.
pipe-1433817717-660x0-5911-1437486643.jp
Lỗ thủng mà Sweat và Matt cắt trên ống cống bên dưới Trại cải tạo Clinton. Trước khi biến mất chúng còn để lại mảnh giấy ghi dòng chữ "Chúc một ngày tốt lành". Ảnh: NYTimes
Ngày 4/5, trại Clinton tắt hệ thống sưởi. Các đường ống dẫn hơi nước vì thế nguội dần. Sweat quyết định thay vì tiếp tục đục phá hắn sẽ cắt thẳng vào đường ống lớn đi xuyên qua bức tường bê tông trong hầm. Sử dụng lưỡi cưa có tay cầm bó bằng giẻ rách, Sweat dành hơn 4 tuần để khoét hai lỗ vào và ra ở hai đầu đường ống, đủ lớn cho một người chui qua. Sweat và Matt chỉ dám thực hiện kế hoạch vào đêm 6/6 sau khi đã thử nghiệm hàng chục lần trước đó.
Dù khá tỉ mỉ trong việc lên phương án trốn khỏi nhà tù nhưng hai kẻ sát nhân lại không tính kỹ đường đi nước bước khi đã ra bên ngoài. Joyce E. Mitchell, quản giáo tại trại Clinton, người bị cáo buộc thông đồng với hai tên tù nhân, đáng nhẽ phải lái xe tới đón Sweat và Matt nhưng lại không xuất hiện. Trong lúc chưa biết đối phó như thế nào, hai tên chỉ còn cách lao vào rừng tìm đường tẩu thoát.
Hai tên sát cánh cùng nhau khá lâu nhưng sau đó phải tách riêng vì theo Sweat, đồng bọn già luôn trong tình trạng say xỉn và di chuyển quá chậm chạp. Ngày 26/6, Matt bị một nhân viên an ninh liên bang bắn hạ vì không chịu buông súng khi nhận được tín hiệu cảnh cáo. Hai ngày sau, một trung sĩ cảnh sát phát hiện ra Sweat trên con đường nhỏ cách biên giới Canada khoảng 1,6 km. Viên cảnh sát đuổi theo Sweat tới một cánh đồng vắng và giơ súng bắn bị thương kẻ vượt ngục từ khoảng cách 45m.
Kết quả điều tra ban đầu cho thấy quản giáo Mitchell đã tuồn lưỡi cưa, đục cùng các công cụ khác vào tù để hỗ trợ Matt và Sweat tẩu thoát. Giới chuyên gia nhận định vụ việc lần này là bài học đắt giá đối với chính quyền trong công tác quản lý trại giam cũng như triển khai chiến dịch truy bắt phạm nhân vượt ngục.
cats-1433820260-660x0-5651-1437486643.jp
Khuôn viên Trại cải tạo Clinton và địa điểm hai tù nhân thoát ra ngoài. Ảnh: NYTimes
Vũ Hoàng (theo New York Times)