November 21, 2012 By Leave a Comment
Ngày nay, có rất nhiều khóa học kỹ
năng mềm, các chương trình hội thảo nhằm khơi dậy một thái độ sống tích
cực cho các bạn trẻ. Dưới sự truyền cảm hứng của các diễn giả hàng đầu,
bạn thấy khán phòng như đang rực lửa, bạn thấy nhiệt huyết cháy bừng
bừng, bạn chỉ muốn ngay lập tức thay đổi chính mình. Nhưng sau khoảng
một tuần, hai tuần, chút năng lượng vừa le lói chợt tắt dần, bạn quay về
chính nghĩa bản thân mình, lười nhác, yếu đuối, nhỏ bé, thiếu đam mê,
thiếu cả niềm tin. Điều đó xảy ra không chỉ một lần. Tại sao lại như
vậy?
Innamori Kazuo, người trích 200 triệu
USD từ tài khoản cá nhân để sáng lập giải Kyoto (giải thưởng được đánh
giá ngang với giải Nobel) cho rằng có ba loại vật thể:
- Loại tự bốc cháy
- Loại bắt cháy
- Loại không bắt cháy
Người không bắt cháy thì dù có bỏ công
bỏ sức để động viên, kích lửa thì cũng chỉ vô vọng như tưới nước cho sa
mạc. Người tự bốc cháy thì luôn cháy bừng nhiệt huyết và đam mê, là
người có thiên hướng hành động và sáng tạo. Còn người bắt cháy khi được ở
gần lửa thì sẽ cháy, khi cách xa nguồn lửa thì cũng yếu dần đi rồi dần
tắt lịm. Hầu hết chúng ta rơi vào loại bắt cháy, và các buổi hội thảo
chính là những nơi nhóm lửa. Trước đây tôi cũng đã nhiều lần trải qua
cảm giác này, nhiều lần chán nản và muốn từ bỏ. Thật may mắn, một ngày
tôi đọc được câu chuyện của con ếch xanh.
Một con ếch xanh muốn nhảy ra khỏi
một cái giếng. Ngày này qua ngày khác nó tìm cách nhảy thật cao nhưng
không được. Nó vẫn không nản và tiếp tục nhảy thêm nhiều ngày tiếp và
cuối cùng đã nhảy ra khỏi cái giếng.
Từ đó, tôi tập chơi trò chơi con ếch xanh.
Đầu tiên, tôi chơi trò vượt qua thử
thách về thời gian. Vì Napoleon có thể ngủ 4 tiếng một ngày nên tôi hỏi
tại sao mình không thể. Và đúng là sau hai tuần thực hiện tôi vẫn không
thể làm được. Không đầu hàng, tôi đề ra một nguyên tắc với hai người bạn
cùng phòng, nếu mỗi lần tôi ngủ trước 2h sáng và thức dậy sau 6h sáng
thì sẽ nộp phạt một trăm ngàn, số tiền khá lớn với tôi lúc đó. Vậy là cả
tháng sau tôi chỉ mất vài trăm ngàn. Trò chơi đầu tiên mang lại cho tôi
trải nghiệm tuyệt vời khi ngày ngày làm việc chăm chỉ hơn. Đúng như
những gì Chung Ju Yung, người sáng lập tập đoàn Huyndai đã từng tâm
niệm:
Một ngày làm việc cần cù sẽ có một giấc ngủ ngon.
Một tháng làm việc cần cù sẽ thấy cuộc sống đi lên.
Một năm, hai năm, ba năm làm việc cần cù sẽ thấy sự phát triển sự nghiệp to lớn.
Cuộc sống làm việc cần cù có ý nghĩa to lớn biết bao.
Trò thứ hai tôi lấy cảm hứng từ thói
quen chạy bộ 2 vòng hồ một tuần một lần của mình. Không muốn mãi chỉ là
tôi ngày hôm qua, nên tôi thêm chút gia vị tinh tiến bằng việc đặt mục
tiêu sẽ chạy 10 vòng hồ trong 3 tháng. Giống như lần trước, tôi nhận
rằng sẽ không thể thực hiện mục tiêu này nếu không có động lực đủ lớn.
Nhưng lần này thay vì tài chính, tôi muốn dùng uy tín làm điểm dựa tinh
thần. Chung Ju Yung tâm niệm rằng “Làm ăn thất bại thì có thể vươn lên
lại, chứ làm một người đánh mất hết uy tín thì coi như đã mất hết tất
cả”. Tôi cho điều này là đúng nên lấy uy tín làm kim chỉ nam cho mọi
hành động của mình. Tôi chia sẻ với hai người bạn chạy cùng và hứa với
họ sẽ đạt được mục tiêu này. Vậy là tôi đã lên đạn để nhắm vào chính
mình, và nó sẽ tự bắn nếu tôi thất bại. Ngày đầu tiên, tôi đặt mục tiêu
chạy 4 vòng, tức gấp đôi mọi lần. Sau khi lê những bước chân cuối cùng
qua vòng 4, tôi cảm thấy cơ thể suy kiệt như ở ranh giới giữa sự sống và
cái chết. Trong cái ranh giới đó, tôi cảm giác mình bỗng dưng ngập tràn
yêu thương, cảm giác muốn cho đi thật nhiều, bớt đi sự hờn ghét, bớt đi
sự nóng nảy thường nhật. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rằng vượt
qua giới hạn bản thân là một trong những điều tuyệt diệu nhất.
Một khi bạn vượt qua được những trở ngại
tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, mọi rào cản khác sẽ hóa ra tầm
thường hơn rất nhiều. Một tuần sau, tôi chạy lần thứ 2 và cán mốc 7
vòng. Tuần tiếp theo, tôi chạy lần thứ 3 và đạt luôn mốc 10 vòng. Vậy là
tôi đã nâng khả năng của bản thân lên 5 lần trong 2 tuần chỉ bằng một
mục tiêu rõ ràng và sự quyết tâm hết mình để đạt được điều đó. Nhiều
người cho rằng khả năng tiềm ẩn của con người là vô hạn. Chúng ta đã
nghe nhiều về điều này nhưng hầu hết đều không tin vào điều đó, bởi vì
chúng ta chưa thực sự trải qua điều gì tương tự. Bạn sẽ quên những gì
bạn nghe; bạn sẽ nhớ những gì bạn thấy; bạn sẽ hiểu những gì mình làm.
Chừng nào bạn bắt đầu hành động thì tự bạn sẽ hiểu ra rằng “tiềm năng vô
hạn của con người” chỉ là một định luật vật lý thông thường chứ không
hề mang tính triết học.
Hãy hành động, và hành động ngay hôm nay!
Lửa đã được thắp, nhưng nếu không được thắp liên tục nó có thể sẽ tắt. Bởi vậy, tôi duy trì lửa bằng cách liên tục
tạo ra những thử thách, ngày một cao hơn. Tính liên tục rất quan trọng.
Đặng Tiểu Bình có được ý chí hơn người qua bao cuộc thăng trầm một phần
cũng nhờ thói quen đều đặn tắm nước lạnh mỗi sáng kể cả mùa đông.
Gần đây nhất tôi cùng ba người bạn hoàn
thành cuộc chinh phục Fansipan, nóc nhà của Đông Dương chỉ trong hơn
mười tiếng (cả lên và xuống). Leo núi thực sự là một cách rất tốt để
chuyển hóa suy nghĩ tiêu cực thành hành động tích cực. Hãy tự trải
nghiệm và bạn sẽ thấy mình thay đổi như thế nào.
Để tiếp tục chuỗi hành động này, tôi dự
định trong năm 2013 sẽ thực hiện cuộc chạy bộ xuyên Việt 1750km trong 20
ngày. Nếu các bạn có cảm hứng tham gia thì hãy liên lạc với tôi nhé.
Trong cuộc sống, có rất nhiều việc có
thể coi là thử thách để rèn luyện bản thân, để trở nên can trường, nghị
lực, sâu sắc, táo bạo hơn khi leo lên những nấc thang mới của cuộc đời.
Thoát khỏi cái chăn sớm hơn 30 phút so với ngày hôm qua, gặp một khách
hàng mới, hay mời một cô gái xinh đẹp đi xem phim. Hành động đều đặn,
bạn sẽ nhận ra rằng mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa vì bạn biết mình đang
có mục tiêu để phấn đấu. Bạn sẽ bớt hẳn đi sự chán nản, tuyệt vọng, hờn
trách. Bởi vì, “một hòn đá lăn mãi sẽ chẳng bao giờ có rêu” (Wofgang
Mieder)
Đương nhiên ngoài thử thách về thể chất
tôi cũng tự đặt cho mình những thử thách trong việc rèn luyện trí tuệ,
thử thách trong những dự án kinh doanh. Tôi háo hức đêm ngày với nó,
quyết tâm, nỗ lực và kiên trì biến nó thành hiện thực. Bạn biết đấy, tôi
đã thất bại. Sự tả tơi của công ty đầu tiên do mình sáng lập thực sự đã
dạy cho tôi những điều tuyệt vời. Trắng tay, nhưng thật may mắn tôi còn
một thứ quan trọng hơn. Đó là niềm tin. Tài sản sau cuộc chia ly với
công ty đầu tiên đã để lại cho tôi một hạt giống của thành công. Tuy
không thể biết sau này nó có nở được không, nhưng chỉ như vậy là đã
khiến cuộc sống này trở nên thú vị rồi.
Bởi vì ai đó đã nói:
Gieo suy nghĩ, gặt hành động
Gieo hành động, gặt thói quen
Gieo thói quen, gặt tính cách
Gieo tính cách, gặt số phận
Vậy nên chúng ta hãy tiếp tục khát khao,
tiếp tục đam mê và hy vọng để có đủ dũng khí, để tiếp tục bền chí làm
theo trái tim mình ngay cả trong tiếng chế giễu của kẻ khác. Có thể hành
động sẽ không đem lại kết quả, nhưng sẽ không có kết quả nếu không hành
động. Đừng là một anh chàng hằng ngày cầu trời khấn Phật được trúng số
độc đắc trong khi chưa bao giờ mua một tấm vé số. Đừng hàng ngày chỉ
biết ngồi nhìn vào màn hình cuộc đời rồi chấp nhận nó như một điều vẫn
thường xảy ra vậy. Đừng là một người không bao giờ thất bại. Bởi vì
người duy nhất không bao giờ thất bại là người không làm gì cả. Mỗi ngày
hành động đôi chút để khi đi qua những tháng năm cuối của cuộc đời, dù
thành công hay vẫn chưa thành công, chúng ta có thể nhìn lại và mỉm cười
với những trải nghiệm thật tuyệt vời trong đời.
Bạn sẽ không bao giờ quên giây phút sung
sướng vỡ òa khi đứng trên nóc nhà Đông Đương ngắm nhìn trời đất bao la
và cùng bạn bè tung bọt bia trắng xóa.
Bạn sẽ nhắm mắt đượm đà cảm giác ngọt lịm của những lần vượt qua ranh giới của mình.
Bạn sẽ mang theo mãi hình ảnh một thằng
“tôi” những năm tuổi hai mươi non nớt và khờ dại nhưng ngang tàng, bướng
bỉnh và luôn thách thức chính bản thân mình.
Là người Việt Nam, chúng ta hãy cùng
nhau hành động. Có thể sau năm năm, mười năm nữa chúng ta chưa thể thu
được những thành quả đáng kể, nhưng thế giới này sẽ không ai có thể
khinh thường một dân tộc luôn luôn nỗ lực hết mình để lớn hơn ngày hôm
qua của mình.
Hà Nội, 15/11/2012
Cao Đức Thái
No comments:
Post a Comment