Pages

Thursday, September 26, 2013

Chàng trai lấy vợ Mỹ

Mẹ tôi nấu ăn mỗi tối cho cả nhà và cô con dâu Tây chỉ biết nói đúng câu khi xong bữa: “Cảm ơn mẹ về bữa tối”. Câu này, Lindsay bắt tôi phải dạy đi dạy lại hằng ngày.


Đây là một câu chuyện được nhiều báo chia sẽ với các tiêu đề khác nhau về một chàng trai Hà Nội đi du học tại Mỹ, yêu một cô gái Mỹ rồi kết hôn và cùng chung sống tại Việt Nam. Sau đây là nội dung câu chuyện:

Xong ĐH, tôi may mắn tìm được học bổng sang Mỹ học thạc sĩ. Học bổng có 30% nên bố mẹ tôi cũng khá vất vả để lo cho tôi phần tiền còn lại. Mẹ dặn tôi sang Mỹ cố học hành tử tế, tìm một công việc gì đó làm thêm nếu có điều kiện, và đừng yêu đương mất thời gian. "Về nhà thì tha hồ mà chọn”, mẹ nói vậy.

Tôi, trai Hà Nội chưa từng có mảnh tình vắt vai, đã quyết là sẽ nghe lời mẹ dặn: học và làm, rồi về Việt Nam cưới vợ cho sướng.

Sang Mỹ 6 tháng, tôi dần quen với cuộc sống bận bịu ở New York. Sáng lên giảng đường, chiều vào thư viện, tối ra một quán phở của người Việt làm chân chạy bàn kiếm thêm chút tiền trang trải các chi phí. Tôi thấy hài lòng với cuộc sống của mình, tuy tối về nhà có hơi cảm giác trống trải nhưng vẫn quyết “kiên định” nghe lời mẹ.

Tại ngôi trường tôi học có khá nhiều sinh viên Việt Nam, trong đó có khoảng vài chục cô nữ sinh con nhà giàu từ TP HCM sang học. Có cô học hành chăm chỉ, cũng có cô sang đây dường như chỉ để tiêu bớt tiền “hộ” bố mẹ. Tôi, một chàng cao to, đẹp trai, cũng lọt vào mắt xanh của vài cô nhưng tôi lại không có cảm tình với ai, một phần cũng vì mỗi lần điện thoại về nhà lại được nghe mẹ nhắc nhở: “Học cho nghiêm túc rồi về Việt Nam mà chọn vợ, con gái ở nhà vừa xinh, vừa ngoan...”.
Ảnh: Beneden.

Tôi vẫn còn nhớ hôm đó là một buổi chiều mưa. Cơn mưa bất chợt đổ xuống khi tôi bước chân ra khỏi thư viện. Tôi đang cắm cúi chạy giữa sân trường giơ tập tài liệu lên che đầu thì bất chợt… hết mưa. Ngẩng lên mới biết, một cô gái tóc vàng, một chiếc ô màu xanh và một nụ cười lấp lánh đang ở ngay bên cạnh.

Lindsay là tên cô gái ấy. Chúng tôi học cùng trường nhưng khác khoa và chúng tôi không hề quen nhau. Tuy nhiên, Lindsay có lẽ vì thấy tội nghiệp tôi chạy giữa mưa nên đã mời tôi che ô chung với cô ấy.

Nhà Lindsay ở New York và hằng ngày cô tự lái xe đi học. Hôm đó, cô cho tôi đi nhờ xe về ngôi nhà tôi thuê cách trường chừng 3 km. Trên đường về, chúng tôi trò chuyện khá sôi nổi. Lindsay là một cô gái Mỹ tiêu biểu: dễ gần, vui vẻ và năng động. Cô đang học về truyền thông và chưa có kế hoạch cụ thể sau khi ra trường.

Ngày đầu tiên của tôi và Lindsay là vậy, sau đó, chúng tôi quen nhau và trở thành đôi bạn thân thiết. Tôi không hiểu vì sao Lindsay lại quý mến tôi, một chàng trai Việt Nam rất bình thường, hiền lành và không hề biết “tán gái”.

Một buổi chiều, tôi và Lindsay hẹn nhau đi uống cà phê. Như thường lệ, chúng tôi nói đủ thứ chuyện mà thông thường thì Lindsay là người nói còn tôi nghe. Lindsay hỏi tôi: “Học xong Tuấn sẽ về Việt Nam làm việc à?”, và tôi trả lời: “Ừ, gia đình mình ở đó mà”. Bất ngờ Lindsay cầm tay tôi và nói: “Có lẽ khi ấy mình cũng sẽ sang Việt Nam làm việc, mình không thể chịu được nếu phải xa bạn".

Vậy là chúng tôi yêu nhau. Khoảng thời gian một năm còn lại ở Mỹ của tôi trở nên thú vị hơn nhiều. Tôi và Lindsay ở bên nhau bất cứ khi nào rảnh rỗi nhưng tôi vẫn chưa hề thông báo với mẹ là đã có người yêu. Tôi sợ phải nói với bà điều này, nhất là khi người yêu của tôi thậm chí còn không phải người Việt Nam!

Ngày tôi bảo vệ xong luận án thạc sĩ, Lindsay cũng hoàn tất khoá học của mình. Tôi ở Mỹ thêm chừng hai tuần để thu dọn đồ đạc. Khi tôi bay về Việt Nam, Lindsay gạt nước mắt hôn tôi ở sân bay, cô nói: “Em sẽ sang với anh sớm nhất có thể”.

Những ngày đầu khi mới về nước, tôi dành nhiều thời gian cho gia đình của mình. Mẹ nấu ăn cho tôi suốt ngày, lắng nghe tôi kể chuyện “bên tây” và tất nhiên, bà hỏi tôi cả chuyện tình cảm. Khi tôi nói thật với mẹ là tôi yêu một cô gái Mỹ, và cô ấy sắp theo tôi sang Việt Nam làm việc, bà vô cùng sững sờ nhưng chỉ im lặng. Bà không nói gì với tôi suốt cả ngày hôm đó. Thái độ của bà không buồn, không vui nên khiến tôi rất bối rối.

Sau khi tôi về nhà chừng hơn hai tháng, Lindsay gọi điện và báo rằng cô đã tìm được việc làm tại một công ty của Mỹ có chi nhánh ở Việt Nam. Cô ấy sẽ sang với tôi sớm nhất có thể. Tâm trạng của tôi khi đó vui buồn lẫn lộn bởi tôi biết, chỉ trong một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ phải giới thiệu bạn gái với mẹ mình.

Buổi tối đầu tiên tôi đưa Lindsay tới nhà chơi, mẹ cũng gợi ý tôi có thể mời bạn gái ăn tối cùng cả nhà. Tôi đề nghị như vậy và Lindsay vui vẻ đồng ý. Cô mặc váy rất đẹp, mang theo một giỏ hoa quả tươi tới làm quà cho bố mẹ tôi. Buổi tối diễn ra khá vui vẻ dù tôi mệt nhoài vì làm phiên dịch viên, còn Lindsay cũng mệt chẳng kém vì phải ăn bằng đũa.

Thời gian thấm thoắt trôi, Lindsay đã ở Việt Nam được một năm, công việc của cô khá ổn định. Cô thích nghi dần với cuộc sống dù không biết thêm mấy câu tiếng Việt do than “học khó”. Tôi cầu hôn Lindsay bằng một chiếc nhẫn nhỏ xinh. Ở Mỹ, đó là một sự kiện lớn và vì thế, Lindsay rất hạnh phúc. Chúng tôi hào hứng lên kế hoạch cho đám cưới.

Khi tôi nói với mẹ chuẩn bị đám cưới, mẹ tôi lại sững người đi nhưng lần này bà không im lặng nữa, bà nói: “Con đã nghĩ kỹ chưa, con có biết, khi hai người khác biệt về văn hoá, bất đồng ngôn ngữ cưới nhau thì sẽ như thế nào không?”. Bà chỉ nói vậy. Sau đó ba tháng, đám cưới của chúng tôi vẫn diễn ra vui vẻ.

Sau đám cưới, tôi và Lindsay dọn ra ở riêng, một ngôi nhà nhỏ gần nhà bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc nhiều khi tôi dọn đồ đi bởi tôi là con trai duy nhất. Vậy nhưng tôi không thể làm gì khác vì Lindsay đâu có khái niệm “làm dâu”, cũng như tôi cho rằng: “Mình vẫn ở gần bố mẹ”.

Buổi sáng, vợ chồng tôi thường ăn sáng cùng nhau và sau đó, Lindsay lái xe tới công ty, còn tôi vẫn đi xe máy đi làm. Tôi sợ kẹt xe, trễ giờ nếu đi ô tô. Trong khi đó Lindsay thoải mái hơn về thời gian nên cô vẫn đi ô tô như khi còn ở Mỹ và hơn nữa, với Lindsay, xe máy là một phương tiện rất không an toàn.

Những tuần đầu sau khi kết hôn, tôi đề nghị vợ mình về ăn tối với bố mẹ và Lindsay hoàn toàn nhất trí với điều kiện một tuần vẫn phải đưa cô đi ăn tối ba lần tại nhà hàng. Mẹ tôi nấu ăn hằng tối cho cả nhà và cô con dâu Tây thì chỉ biết nói đúng một câu khi kết thúc bữa ăn là: “Cảm ơn mẹ về bữa tối” (câu này, Lindsay bắt tôi phải dạy đi dạy lại hằng ngày).

10 tháng sau ngày cưới, Lindsay được thăng chức trưởng phòng và cô bắt đầu về muộn nhiều hơn. Việc chúng tôi về ăn tối thất thường khiến mẹ khá vất vả vì không biết nên chờ ăn cơm cùng hay để phần như thế nào. Vậy nên tôi đề nghị vợ mình là chúng tôi tự nấu ăn mỗi tối.

Lindsay chưa từng bước chân ra chợ (trước đây, cô chỉ thi thoảng đi siêu thị vài tuần một lần), đây là điều đầu tiên tôi nhận ra khi chúng tôi quyết định tự nấu ăn. Vợ tôi cũng không giỏi tiếng Việt và vì thế, tôi hiển nhiên trở thành người đi chợ mỗi sáng. Vậy là tôi phải dậy sớm hơn thường lệ, chạy ra chợ mua một số loại đồ ăn, về cho vào tủ lạnh rồi mới đi làm. Rồi cũng chính tôi là người vào bếp nấu nướng bởi Lindsay quá bận và không kịp về nấu ăn.

Vợ tôi là người dễ ăn nhưng tôi cũng hiểu là cô ấy không mấy hào hứng với các món ăn Việt. Vậy là thực đơn của nhà tôi quanh đi quẩn lại chỉ có salad, mì ống, thịt rán, xúc xích, bơ sữa, các món thịt nguội chế biến sẵn và táo. Thi thoảng, quá ngán các món ăn kiểu này, tôi lại sang ăn ké mẹ trong thời gian vợ vẫn còn làm việc ở công ty.

Lindsay có cách nịnh chồng rất đáng yêu khiến tôi không thể giận cô ấy lâu. Cô ấy thường pha nước tắm cho tôi, viết lời xin lỗi dán lên tủ lạnh hoặc bất ngờ bước vào phòng làm việc của tôi mà chỉ “mặc” một chiếc khăn voan mỏng, vì thế, tôi, dù đôi khi rất giận Lindsay do cô ấy hay về muộn, ghét nấu nướng, nhưng cũng phải ù xoà cho qua.

Những ngày cuối tuần, tôi thường muốn ngủ nướng hoặc sang nhà bố mẹ nấu ăn, tụ tập với anh chị em họ nhưng Lindsay thì không thích như vậy. Vợ tôi thích ra ngoại thành chơi với bạn bè, hoặc tối đi bar, lên sàn nhảy. Tôi cũng một vài lần đi cùng Lindsay vì chiều vợ, tuy nhiên có những khi tôi mệt và từ chối thì Lindsay tự lái xe đi một mình. Lindsay của tôi là vậy, cô ấy sống thoải mái, ghét bị quản thúc và cũng chẳng bao giờ “kiểm soát” chồng.

Một sáng, tôi đến công ty muộn, vừa định mở cửa bước vào phòng thì nghe thấy phó tổng giám đốc hỏi Minh phòng tôi: “Tuấn đến chưa?”. Minh vui vẻ trả lời: “Sao đến giờ này được hả anh, ông ấy còn bận đi chợ, nấu ăn cho vợ. Gớm, lấy được cô vợ tây, đến cơ quan lúc nào cũng thấy mệt mỏi...”. Tôi nghe Minh nói vậy, bực lắm nhưng cũng chẳng biết nói thế nào.

Thấm thoắt chúng tôi lấy nhau đã một năm rưỡi nhưng vẫn “chưa có gì”. Mẹ tôi không nhắc nhở nhưng tôi biết bà mong có cháu lắm vì thấy chiều nào bà cũng ra đường chơi với mấy đứa trẻ con hàng xóm. Tôi hỏi vợ tôi: “Em có mong có con không?”, Lindsay chỉ cười nói: “Em không biết...”.

Một ngày tình cờ, vợ tôi đi làm về, bỏ túi xách trên ghế và không kéo khoá. Chiếc túi bất ngờ rơi xuống sàn và những món đồ trong đó rơi khắp nơi. Tôi nhặt đồ lên định bỏ vào túi cho vợ thì nhìn thấy một vỉ thuốc tránh thai hiệu Nokdette... Tôi sững người và hiểu ra vì sao lấy nhau đã lâu vậy mà chúng tôi vẫn “chưa có gì”. Tôi cầm vỉ thuốc ra hỏi Lindsay: “Thế này là thế nào, sao em cần thuốc tránh thai?”. Vợ tôi chỉ cười nói: “Công việc của em giờ bận lắm, em chưa thể làm mẹ được, hơn nữa, em nghĩ phải sau 30 tuổi em mới sẵn sàng cho chuyện này”.

Tôi bực mình lắm, muốn hét to với cô ấy rằng: “Em thật ích kỷ”, nhưng rồi tôi lại im lặng bởi tôi hiểu, với Lindsay, không gì có thể ép buộc.

Một ngày kia, tôi đi họp lớp, gặp lại bạn bè cũ, giờ đa số đã lập gia đình và mọi người đều mang theo chồng/vợ hoặc con. Còn tôi đi một mình bởi Lindsay của tôi lại bận. Tôi gặp lại ba thằng bạn thân hồi ĐH, cả ba thằng đều đã làm bố. Nhìn ba đứa nhóc của bạn mình, lòng tôi trào lên một nỗi ghen tỵ nho nhỏ.

Buổi tối hôm đó, tôi về nhà thì Lindsay đã về, đang ăn tối một mình. Thực đơn của vợ tôi là salad cá ngừ và nước cà rốt khiến tôi nhớ ra, hôm nay là ngày cô ấy ăn kiêng. Ngồi xuống bàn cùng vợ, tôi nói: “Anh muốn thi thoảng em vào bếp nấu ăn, muốn ngày cuối tuần em không đi nhảy nữa. Và quan trọng nhất, anh muốn có con, vậy có được không?”.

Lindsay cũng nhìn tôi và nói nghiêm túc: “Em sắp phải về Mỹ làm việc khoảng một năm, công việc đòi hỏi em như vậy. Tất nhiên em sẽ đi về giữa Mỹ và Việt Nam, anh đừng lo. Hai tháng nữa em đi. Sau đó khi em xong việc, chúng ta sẽ nói về chuyện này, anh đồng ý chứ?”.

Rồi cô ấy hôn tôi, đứng lên, nháy mắt và mỉm cười: “Em vào phòng tắm đợi anh nhé...”. Tôi chẳng kịp nói gì, chỉ thở dài, đứng lên và bước ra phía cửa sổ. Nhìn sang nhà bố mẹ, hình như tôi thấy mẹ tôi cũng đang đứng bên hiên nhà...
Theo PNVN

No comments:

Post a Comment