Cập nhật ngày: 25/09/2013 21:14:11
Dọc Quốc lộ 91 và Tỉnh lộ 941 (địa phận huyện Châu Thành)
xuất hiện nhiều quán nhậu, giải khát, karaoke, cà phê “ôm”… và nhân viên sẵn
sàng “bay” với khách khi có yêu cầu. Hầu hết các
quán cà phê dạng này đều được trang trí đơn sơ, có quán chỉ để tượng trưng vài
bộ bàn ghế, dăm ba cái võng... Chỉ cần một cái nhìn tò mò, ngay lập tức khách
đi đường sẽ được các nữ tiếp viên vẫy tay mời gọi...
Vừa ghé vào quán nhậu - cà phê M.D, ven Tỉnh lộ 941,
thuộc xã Bình Hòa (Châu Thành) để nghỉ chân thì một phụ nữ ngoài 30 tuổi, son
phấn lòe loẹt, ăn mặt ngắn hết cỡ và nồng nặc mùi nước hoa đã đến mời chào:
“Anh cho em chai nước ngồi với anh nhe”. Nhận
ra đây là quán cà phê trá hình nên tôi gật đầu.
Khi tôi đồng ý, cô ta lấy thêm chai nước ngọt và ngồi
cạnh tôi. Cô tự xưng tên H., quê Kiên Giang, mới đi làm tiếp viên bia cho
quán nhậu được hơn 3 tháng. Thấy khách lạ vào, cô ta có vẻ nghi ngờ, nhưng sau
một hồi lân la tán chuyện, cô trở nên cởi mở hơn. Trong lúc trò chuyện, trời
chuyển mưa, tôi gợi mở: “Đi xa mà trời lại mưa buồn ngủ quá”. Bắt được tín
hiệu, cô ta liền nói theo: “Vậy đi nhà trọ tắm rửa, nghỉ ngơi đi anh”. Tôi hỏi
vặn lại “Là sao? Buồn ngủ mà đi nhà trọ làm gì? Không lẽ anh đi một mình”. Cô
ta ẻo lả đáp lại: “Anh này, đi hai mình chứ bộ. Nhà trọ gần đây nè. Chỉ 2 xị
(200.000 đồng), anh lo tiền phòng. Đi nhe anh”. Lấy cớ đi đường xa mệt, cần
nghỉ ngơi nên tôi từ chối. Cô ta cho biết, làm không được hưởng lương chỉ nhận
tiền bo của các “thượng đế”. Thường thì mỗi ngày quán đón khoảng 4-5 tour khách
đến nhậu. Nếu khách đồng ý “mây mưa” thì tiếp viên được hưởng trọn tiền, chủ
quán chỉ thu các khoản phí khách ăn uống.
Lối vào những căn phòng “sung sướng”. |
Rời quán M.D, tôi mặc áo mưa chạy về hướng thị trấn An
Châu. Vừa tấp vào quán N.T, gần Nghĩa trang Liệt sĩ tỉnh, một cô gái
U.30 đang nằm võng bật ngồi dậy hỏi tới tấp: “Anh chạy xe vào trong. Anh uống
nước ngọt nhe. Đậu xe đó đi, anh đi theo em”. Tôi chưa kịp trả lời câu nào, cô
ta đã đẩy tôi ra phía sau. Cô gái chỉ tôi vào căn phòng nhỏ chừng vài m2, vách
là những tấm ván ép cũ kỹ. Giữa phòng này và phòng kia chỉ ngăn cách bằng tấm
cao su…
Vén tấm màn cửa bước vào, tôi như muốn nôn bởi mùi tanh
hôi khó chịu trong phòng bốc lên. Bên trong
“lâu đài tình ái” này được bố trí 1 cái bàn, 2 cái ghế và chiếc võng được treo
sẵn. Thấy tôi đã vào phòng, cô gái đặt chai nước ngọt cùng với ly đá xuống bàn
và xin được tính tiền: “Anh cho em xin 70 ngàn”. Tôi tỏ vẻ bất ngờ: “Uống ly cà
phê mà tới 70.000 đồng vậy”. Cô ta liền đáp: “Ở đây ai cũng vậy à anh ơi”. Tôi
móc bóp định lấy tiền trả thì cô ta nói “Anh cho em thêm 10 ngàn nữa đi, em kêu
đứa dễ thương cho anh…”. Trong lúc đợi “chân dài” đến, tôi vờ đi vệ sinh và
chụp vội mấy tấm hình, rồi quay vào phòng đợi.
Hơn 10 phút sau, một cô gái ăn mặc hở hang vén màn cửa
nhìn tôi cười tươi, hỏi: “Anh! Cho em gái vào chơi nhe ?”. Tôi
gật đầu đồng ý. Bước vào, cô ta đề nghị được ngồi cùng trên võng. Tôi chưa kịp
nói gì, cô ta đã giới thiệu bảng giá các “dịch vụ”: Nếu khách đi “hành sự” thì
250.000 đồng, khách trả tiền phòng; còn “thư giãn” thì 1 xị (100.000 đồng). Tôi
tỏ vẻ lo lắng khi thấy phòng không kín đáo thì được “em” trấn an: “Không ai
rình, cũng không ai bắt đâu mà sợ”.
Để đổi “em” khác, tôi phải trả thêm cho chủ quán 70.000
đồng. Khoảng 5 phút sau, cô gái tự xưng tên Trân (23 tuổi) được chủ quán
rước lại tiếp tôi. Giống như cô gái đầu, vừa gặp tôi là cô ta rủ tôi đi “nhà
trọ”. Theo lời Trân, ngoài tiếp khách ở quán, cô còn “chạy sô” tiếp các quán
nhậu lân cận. Cô cho biết thêm, nếu như khách chỉ uống cà phê thì em được
30.000 đồng, còn nếu đi “tàu nhanh” thì chỉ nhận được tiền của khách, chứ không
được chia tiền cà phê.
Có
thể nói, hoạt động mại dâm kiểu này đang núp bóng dưới nhiều hình thức khác
nhau và vẫn còn diễn biến phức tạp, nhất là những vùng ven thành phố, đô thị.
Nếu các cơ quan chức năng không có các biện pháp can thiệp kịp thời, sẽ gây dư
luận xấu trong nhân dân.
Những quán cà phê trá hình lúc nào cũng sở hữu một đội ngũ tiếp viên khá hùng hậu. Tuy nhiên, chủ quán không thuê làm tại quán mà khi khách có nhu cầu sẽ gọi đến. Đa số các tiếp viên ở đây có tuổi đời ngoài 30 hay những cô gái mới lớn vùng nông thôn muốn có tiền đua đòi. Giá cả ở những quán này cũng chẳng hề rẻ so với nơi thành thị, mỗi ly cà phê và 20 phút nữ tiếp viên ngồi với khách 60.000 - 70.000 đồng. Tuy nhiên, những “thượng đế” chỉ được các tiếp viên tận tình phục vụ ở các công đoạn a, b, c... Nếu muốn tới “z” thì phải đến nhà trọ |
Bài, ảnh: L.K
No comments:
Post a Comment