Hôm nay là ngày khá nhộn nhịp sôi
nổi và hào hứng tại nơi những thùng phiếu chứa những lá phiếu có ghi danh các
ứng cử viên nhiều chức vụ. Điển hình nhất là mấy chức vụ có liên quan đến cộng
đồng Việt hải ngoại tại miền Nam California và nhất là tại địa hạt 72 thuộc
quận Cam này. Tại sao phải gọi là liên quan nhỉ (?). Vì hôm nay là ngày bầu cử
sơ bộ, trong đó có tranh cử với chức vụ Dân Biểu Tiểu Bang California, và điển
hình nhất là hai ứng cử viên gốc Việt, ông Tiến Sĩ Phạm Kim Long, và ông Joe
Dovinh.
Cả hai người nay với thành tích
trí lực, sức lực rất khá, nhưng rất tiếc tài lực yếu quá nên chuyện quảng bá
tên tuổi khá khó khăn đối với những người “gồng mình” ra làm chính trị… “cầu
may”. Nói chung, hai người ứng cử viên gốc Việt lần này khó hồng mà “trót lọt”
được vào vòng trong, hay nói đúng hơn là vòng final tranh chức vào tháng 11
này. Nói như một số đồng hương “ngồi lê phất phơ” ở mấy quán café và nơi tụ tập
hội hợp: “hai con gà của dân Annamit của ta kỳ này, một ông thích đi thi có
viết không có mực, một ông thì quên đem viết lẫn mực… cho nên chắc phải cầu may
thôi, nhưng lần này thần linh cũng khó mà cứu nỗi, vì mực không có, viết cũng
không luôn thì đi thi cái nỗi gì? Còn chút vốn liếng để đành mua quà cho vợ con
ngày hè… có lý hơn, phải không?”…
Tôi và anh Đoàn Trọng cùng một số bạn bè tà tà đến thăm mấy văn phòng tranh cử của “gà” Annammit, những con số trong computer chạy lên, số cử tri cứ tăng lên cho những cái tên lạ hoắc, và cứ thế số điểm cử tri tăng vùn vụt, tăng lên thấy mà chóng cả mặt mày. Hình như đa số cử tri bầu cho hai ông người bản xứ Troy Edgar (thị trưởng thành phố Los Alamitos) và ông nghị viên thành phố Huntington Beach-Allen Travis. Hai người Mỹ bản xứ này khá xa lạ với cộng đồng Việt, nhưng có vài lần lên đài Việt Star Radio nói chuyện với đồng hương Việt qua lời dịch của cô Daisy Tòng, thế mà cử tri Việt cũng thương tình bỏ phiếu cho hai ông. Như vậy câu khẩu hiệu “người Việt thương người Việt, và người Việt bỏ phiếu cho người Việt” không còn ăn khách nữa? Thôi đâu cũng là ý trời, nhưng nói theo thằng bạn già tên Tuấn phang một câu: “giữa hai ứng cử viên Việt và Mỹ, nếu tình giỏi dở cách nhau 5-10% thì may đâu bà con mình niệm tình còn thương tình bỏ phiếu cho người Việt ủng hộ, còn đây ứng cử viên Mỹ hơn ứng cử viên ta xa lắc xa lơ thì làm sao mà bỏ cho phe ta được, như vậy không lẽ cử tri Việt hóa mù à?”… Nghe nó nói mà phát rét, người Việt chúng ta có cái tánh hay “ghiêm gút”, nói không đúng, hay nói đúng, mà đúng cái mục nhọt thì cũng có ngày “trả đũa” cho sòng phẳng…
Tôi và anh Đoàn Trọng cùng một số bạn bè tà tà đến thăm mấy văn phòng tranh cử của “gà” Annammit, những con số trong computer chạy lên, số cử tri cứ tăng lên cho những cái tên lạ hoắc, và cứ thế số điểm cử tri tăng vùn vụt, tăng lên thấy mà chóng cả mặt mày. Hình như đa số cử tri bầu cho hai ông người bản xứ Troy Edgar (thị trưởng thành phố Los Alamitos) và ông nghị viên thành phố Huntington Beach-Allen Travis. Hai người Mỹ bản xứ này khá xa lạ với cộng đồng Việt, nhưng có vài lần lên đài Việt Star Radio nói chuyện với đồng hương Việt qua lời dịch của cô Daisy Tòng, thế mà cử tri Việt cũng thương tình bỏ phiếu cho hai ông. Như vậy câu khẩu hiệu “người Việt thương người Việt, và người Việt bỏ phiếu cho người Việt” không còn ăn khách nữa? Thôi đâu cũng là ý trời, nhưng nói theo thằng bạn già tên Tuấn phang một câu: “giữa hai ứng cử viên Việt và Mỹ, nếu tình giỏi dở cách nhau 5-10% thì may đâu bà con mình niệm tình còn thương tình bỏ phiếu cho người Việt ủng hộ, còn đây ứng cử viên Mỹ hơn ứng cử viên ta xa lắc xa lơ thì làm sao mà bỏ cho phe ta được, như vậy không lẽ cử tri Việt hóa mù à?”… Nghe nó nói mà phát rét, người Việt chúng ta có cái tánh hay “ghiêm gút”, nói không đúng, hay nói đúng, mà đúng cái mục nhọt thì cũng có ngày “trả đũa” cho sòng phẳng…
Thấy ứng cử
viên phe ta thua xa quá, nên âm thầm chia buồn bằng cách cả bọn cũng âm thầm
“chuồng”, và tiếp tục đến văn phòng tranh cử của Giám Sát Viên Janet Nguyễn.
Mới chui vào bên trong thấy ai cũng nở nụ cười rạng rỡ trên môi, như đã chia
vui trước chó bà giám sát viên họ Nguyễn này. Oh, thì ra nhìn vào con số thấy
điểm của Janet lên đến 79.6% …. Vậy thì đối thủ nào chịu cho thấu? Thôi thì
khui Champaign trước cho rồi, đợi chi đến nữa khuya cho mệt, phải không?... Ở
đây, tôi gặp lại thằng bạn hồi còn học đại học San Diego, bên cạnh nó là cô vợ
người Mexico, trông to to, béo béo, vòng 1,2,3 đều bằng nhau. Tôi hỏi thăm:
“Sao dạo này thế nào? Chê dân Mít ta, lấy vợ ngoại quốc hah?”
“Sao dạo này thế nào? Chê dân Mít ta, lấy vợ ngoại quốc hah?”
Thằng bạn cũ
rích này cười méo mó: “thôi đi ông ơi! Lầm một phút, lỡ một đời….”
Tôi trố mắt
nhìn nó, rồi đi theo nó ra ngoài, có thêm ba của nó cũng đi theo. Ong bác cười
vui, cười thoải mái và cười như khêu khích và chọc quê thằng con (bạn của tôi):
“Cháu ngồi đây, chú kể cho nghe một câu chuyện, chuyện rất thật à nghen. Chuyện của thằng con này chứ không ai xa lạ. Nói hoài nó không nghe, bây giờ thì cười với nó, không biết để chia vui hay chia buồn. Nhưng hy vọng nó sẽ sống vui, sống tốt và coi đây cũng là một thông điệp cho đồng hương Việt mình khi có con cái lấy rể, cưới dâu người ngoại quốc…”
“Cháu ngồi đây, chú kể cho nghe một câu chuyện, chuyện rất thật à nghen. Chuyện của thằng con này chứ không ai xa lạ. Nói hoài nó không nghe, bây giờ thì cười với nó, không biết để chia vui hay chia buồn. Nhưng hy vọng nó sẽ sống vui, sống tốt và coi đây cũng là một thông điệp cho đồng hương Việt mình khi có con cái lấy rể, cưới dâu người ngoại quốc…”
Thằng bạn "cũ rich" của tôi lấy con vợ Mễ ... mới có mấy năm mà cái mông của nó như mông Voi!
Kiểu này nó không thoát được trách nhiệm sáng trưa chiều tối "bụp bụp"... bạn tôi ơi! kiếp này mày chết chắc!!!
Lấy vợ Mễ
Nhiều người trong chúng ta khi mới
đến Hoa Kỳ không phân biệt được người Mỹ trắng và người Mễ. Thấy họ khác chúng
ta và nhất là thấy không phải là ông Mỹ đen thì trong thâm tâm rất lấy làm kính
trọng.
Dăm ba tháng, một vài năm sau thì tình hình đổi khác, tự nhiên ta thấy họ lùn, mập, da không được trắng, đi xe xấu, ở nhà tồi, hay đánh nhau, ăn cắp, ở dơ, làm công việc "hạ tiện", uống bia, không biết tôn trọng hàng xóm khi mở nhạc chát chình chát chinh om xòm v v... thôi thì đủ thứ tật xấu !
Chẳng phải chúng ta tự tìm ra điều đó, mà do những người đến trước dè bỉu, phê bình, mà có chắc đâu những lời phê bình đó là đúng. Hãy đến các công sở ở vùng Orange County mà coi, người làm việc ở đây hầu hết là người gốc nói tiếng Tây Ban Nha, họ nắm giữ nhiều chức vụ cao trong guồng máy chính quyền (mà người Việt đã được mấy người). Chắc ai trong chúng ta cũng đều biết và tôn trọng bà Dân Biểu Loretta Sanchez, bà đã từng sát cánh với người Việt trong nhiều vấn đề mà cộng đồng quan tâm. Người Mễ tánh tình cởi mở và thân thiện, gặp là Como esta Senõr rối rít cả lên. Họ dù có giấy tờ hợp lệ hay không đều chịu khó làm những công việc vất vả nặng nhọc, mà các sắc dân khác không ai thèm làm kể cả người da đen.
Tôi không thể tưởng tượng được nếu không có người Mễ thì xứ Mỹ này ra sao, những ai sẽ là người dang nắng dầm mưa hái cho chúng ta từng trái dâu cho đến cái bắp cải (?)
Những người làm nghề xây dựng sẽ lấy đâu ra công nhân đào đất, tráng xi măng hay lợp mái nhà.
Họ có sức khoẻ và không đòi lương cao, nhưng có điều họ không hề chung thuỷ : Tôi làm nghề Construction khá lâu và chưa thấy anh Amigo nào ở bền với mình, cho dù tôi đã từng cho một anh cái xe truck khá mới; Noel hay tết đều có phong bao lì xì riêng cho từng công nhân.
Họ hơi giống những người miền quê sông nước của tôi là bóc ngắn cắn dài, làm tới đâu lủm tới đó, không mấy khi để dành. Mua xe thì lựa mua chiếc nào chiếc nấy bự tổ chảng, uống xăng như chủ nó uống bia vậy. Mấy người làm với tôi không bao giờ chịu mua từng xâu nước ngọt 99 cent, bỏ trong thùng đá mà uống cả ngày, mà mỗi lần có xe lunch tới thì họ mua 1$/1 chai mà uống. Họ đi chợ thì ôi thôi mỗi gia đình chất đồ ăn đầy lên có khi tới hai xe lặc lè. Chúng ta thường than phiền là người Mỹ không coi chúng ta bình đẳng, cho dù chúng ta đã thành công trên công việc và thương trường, con cháu chúng ta học rất giỏi, nhưng hãy tự xét lại chúng ta khi đối xử với những sắc dân khác coi thế nào?
Có khi nào chúng ta lại là " Chúa chổm " phân biệt chủng tộc hay không (?)
Có rất nhiều người vẫn quen miệng gọi người da trắng là " Ông Mỹ Trắng ", nhưng gọi người gốc Phi Châu là " Thằng cha Mỹ Đen ", đến người Mễ thì tụt xuống hạng thấp hơn nữa : " Mấy thằng Mễ " !
Cứ khu nào đông Mỹ trắng thì nhà có mắc hơn nhiều chúng ta cũng lăn xả vào mua; thấy ai ở khu nào đó có đa số dân Mễ là chê bai ở khu xập xệ, nhiều tội ác. Đó là nói chung chung, còn việc cô con gái cưng mà lại dẫn về giới thiệu một anh Mễ thì ôi thôi ... cả nhà phản đối ngay lập tức.
Có những bậc cha mẹ có con lấy người Mễ rất phiền lòng, chẳng phải họ sợ con họ sau này khổ sở hay người đồng hương phê bình này nọ, mà ngay từ khi tổ chức đám cưới đã thấy trật rơ, nó lạt lẽo làm sao ấy, tiệc cưới ở nhà hàng cũng vậy; rồi tình suôi gia, tình bố vợ con rể nó cũng lạt nhách, gặp nhau thì cũng. " How are you; I am fine; I'm glad to see you ... " rồi thế là tịt ngắc, đâu có cái cảnh anh chị suôi người Việt chúng ta ngồi kề cà nói chuyện quê hương, tâm sự hay chia sẻ vấn đề học hành của con cái v v.. Người con gái Việt lấy đàn ông Mễ không nhiều, mà có chăng nữa thì ông này cũng phải thuộc dạng cao ráo đẹp trai và tương đối có chức vụ, nhưng con trai Việt lấy gái Mễ thì khá đông, mà kết quả sống lâu dài với nhau hầu như không có mấy.
Dân Mễ ( nhất là con gái ) lai giữa người bổn xứ Da Đỏ và người Âu Châu rất đẹp: Da trắng, tóc dợn sóng, đôi mắt to và lông mi cong vút, còn đồ phụ tùng thì nói theo kiểu bình dân là "Vú cho một vú; đít cho một .. đít ! " Có người nói ông trời sanh ra giống người da đen để chơi thể thao, âm nhạc và .. làm tình.
Người Mễ cũng không khác người da đen là mấy.
Họ khoái đá banh, họ mê âm nhạc một cách lạ lùng, lúc nào cũng cứ cái điệu nhạc Fox chát chình, chát chinh ấy mà nghe cả ngày, mà lại mở lớn tối đa.
Họ rất thích mở Party vào ngày Thứ Bảy. Thường thì họ qui tụ bạn bè ở một công viên nào đấy, mang đồ ăn ra đó mà nướng, nghe nhạc hoặc ca hát với nhau tới chiều. Trời thật tối họ mới kéo nhau về một nhà rồi nhảy nhót đến ba bốn giờ sáng Chúa Nhật mới vãn.
Những ông chồng người Việt khởi đầu cũng còn chiều vợ mà đi dự hàng tuần, nhưng đến những chỗ này thì cứ ngồi nghệt mặt ra, vì vợ mình với bạn bè cứ xổ rặt tiếng Mễ. Khi vào Party thì ông không thích nhảy, cứ phải ngồi chờ vợ bèn nản củ tỉ quá, toàn ngồi ngáp ruồi.
Rồi càng ngày ông càng chán cái kiểu họp mặt đó, than mệt, ở nhà coi con để vợ đi chơi một mình.
Cho dù có tin vợ cách mấy đi nữa, mà cô vợ hây hẩy ấy cứ đi gần sáng mới về với chồng thì thế nào cũng có vấn đề rạn nứt tình cảm. Tại sở làm hay khi bù khú với bạn bè, ai cũng nói gái Mễ .. " cái vụ đó " khiếp lắm, họ xay như xay lúa. Khởi đầu những chàng Trai Việt cũng thích lắm, nhưng rồi đường xa mỏi gối chồn chân, đến khi sanh một vài đứa con thì không biết vì nòi giống họ như thế, hay tại ăn uống thả dàn, cứ đậu bean và bánh bột bắp mà ních, nên bà nào bà ấy sồ ra, ba vòng bằng nhau, sau đó cái vòng cần nhỏ nhất lại vượt lên đứng đầu.
Người ta nói " Người gầy là thầy đ... " nhưng như vậy không có nghĩa là người béo chịu kém thớ đâu nghen, về vụ này họ cũng khiếp lắm đấy nhé. Chạy xe dọc đường mà thấy mấy bà đẩy cái xe con nít trên side walk thì mười bà có đến chín bà là Mễ béo rồi. Họ sanh nhiều như thỏ vậy.
Có những cặp chồng Việt vợ Mễ trông rất đẹp đôi, có công việc vững chắc thế mà chỉ trên dưới 10 năm là rã ! Ngoại trừ khác biệt về văn hoá, người Việt mà ăn đồ Mễ hoài ngán lắm, như ông chồng muốn ăn canh chua cá kho tộ thì phải nấu lấy mà ăn, và cô vợ dĩ nhiên chê cái mùi nước mắm làm ông chồng tự ái phải nổi lên, thế là to tiếng cãi vã.
Anh NNT nói rằng "Chớ có bao giờ mời Mễ đi ăn đám cưới kiểu Việt Nam, mời họ một thiệp thì họ đi hai vợ chồng với bốn đứa con cộng thêm ông bà già vợ nữa, kéo vô ngồi gần kín một bàn, mà họ nghĩ như là đi party, nên không tặng phong bì, chỉ đem gói quà là một hộp mấy cái ly hay cái bàn ủi mà thôi, mời Mễ đi nhiều thì lỗ chỏng gọng lên".
Tôi cũng nghe có anh kia lấy gái Mễ, nhà gái đi dự khá đông. Đám cưới xong anh được gần 20 chiếc đồng hồ treo tường, anh tặng lại cho bạn bè một mớ, còn bao nhiêu phải đem ra chợ trời bán được 8$/1 cái. Lời khẳm !
Nói tóm lại, dầu tình yêu không phân biệt chủng tộc, màu da, ngôn ngữ... nhưng giả dụ con tôi mà dẫn về giới thiệu một đứa con gái Mễ, thì tôi cũng chẳng thể cản ngăn, chỉ buồn thôi vì biết chắc rằng tương lai của thằng con trai mình sẽ thê thảm, sẽ phải è cổ ra trả tiền child support cho đến chết, vì trước sau gì thì rồi chúng cũng bỏ nhau. Thê thảm thật!!!
Dăm ba tháng, một vài năm sau thì tình hình đổi khác, tự nhiên ta thấy họ lùn, mập, da không được trắng, đi xe xấu, ở nhà tồi, hay đánh nhau, ăn cắp, ở dơ, làm công việc "hạ tiện", uống bia, không biết tôn trọng hàng xóm khi mở nhạc chát chình chát chinh om xòm v v... thôi thì đủ thứ tật xấu !
Chẳng phải chúng ta tự tìm ra điều đó, mà do những người đến trước dè bỉu, phê bình, mà có chắc đâu những lời phê bình đó là đúng. Hãy đến các công sở ở vùng Orange County mà coi, người làm việc ở đây hầu hết là người gốc nói tiếng Tây Ban Nha, họ nắm giữ nhiều chức vụ cao trong guồng máy chính quyền (mà người Việt đã được mấy người). Chắc ai trong chúng ta cũng đều biết và tôn trọng bà Dân Biểu Loretta Sanchez, bà đã từng sát cánh với người Việt trong nhiều vấn đề mà cộng đồng quan tâm. Người Mễ tánh tình cởi mở và thân thiện, gặp là Como esta Senõr rối rít cả lên. Họ dù có giấy tờ hợp lệ hay không đều chịu khó làm những công việc vất vả nặng nhọc, mà các sắc dân khác không ai thèm làm kể cả người da đen.
Tôi không thể tưởng tượng được nếu không có người Mễ thì xứ Mỹ này ra sao, những ai sẽ là người dang nắng dầm mưa hái cho chúng ta từng trái dâu cho đến cái bắp cải (?)
Những người làm nghề xây dựng sẽ lấy đâu ra công nhân đào đất, tráng xi măng hay lợp mái nhà.
Họ có sức khoẻ và không đòi lương cao, nhưng có điều họ không hề chung thuỷ : Tôi làm nghề Construction khá lâu và chưa thấy anh Amigo nào ở bền với mình, cho dù tôi đã từng cho một anh cái xe truck khá mới; Noel hay tết đều có phong bao lì xì riêng cho từng công nhân.
Họ hơi giống những người miền quê sông nước của tôi là bóc ngắn cắn dài, làm tới đâu lủm tới đó, không mấy khi để dành. Mua xe thì lựa mua chiếc nào chiếc nấy bự tổ chảng, uống xăng như chủ nó uống bia vậy. Mấy người làm với tôi không bao giờ chịu mua từng xâu nước ngọt 99 cent, bỏ trong thùng đá mà uống cả ngày, mà mỗi lần có xe lunch tới thì họ mua 1$/1 chai mà uống. Họ đi chợ thì ôi thôi mỗi gia đình chất đồ ăn đầy lên có khi tới hai xe lặc lè. Chúng ta thường than phiền là người Mỹ không coi chúng ta bình đẳng, cho dù chúng ta đã thành công trên công việc và thương trường, con cháu chúng ta học rất giỏi, nhưng hãy tự xét lại chúng ta khi đối xử với những sắc dân khác coi thế nào?
Có khi nào chúng ta lại là " Chúa chổm " phân biệt chủng tộc hay không (?)
Có rất nhiều người vẫn quen miệng gọi người da trắng là " Ông Mỹ Trắng ", nhưng gọi người gốc Phi Châu là " Thằng cha Mỹ Đen ", đến người Mễ thì tụt xuống hạng thấp hơn nữa : " Mấy thằng Mễ " !
Cứ khu nào đông Mỹ trắng thì nhà có mắc hơn nhiều chúng ta cũng lăn xả vào mua; thấy ai ở khu nào đó có đa số dân Mễ là chê bai ở khu xập xệ, nhiều tội ác. Đó là nói chung chung, còn việc cô con gái cưng mà lại dẫn về giới thiệu một anh Mễ thì ôi thôi ... cả nhà phản đối ngay lập tức.
Có những bậc cha mẹ có con lấy người Mễ rất phiền lòng, chẳng phải họ sợ con họ sau này khổ sở hay người đồng hương phê bình này nọ, mà ngay từ khi tổ chức đám cưới đã thấy trật rơ, nó lạt lẽo làm sao ấy, tiệc cưới ở nhà hàng cũng vậy; rồi tình suôi gia, tình bố vợ con rể nó cũng lạt nhách, gặp nhau thì cũng. " How are you; I am fine; I'm glad to see you ... " rồi thế là tịt ngắc, đâu có cái cảnh anh chị suôi người Việt chúng ta ngồi kề cà nói chuyện quê hương, tâm sự hay chia sẻ vấn đề học hành của con cái v v.. Người con gái Việt lấy đàn ông Mễ không nhiều, mà có chăng nữa thì ông này cũng phải thuộc dạng cao ráo đẹp trai và tương đối có chức vụ, nhưng con trai Việt lấy gái Mễ thì khá đông, mà kết quả sống lâu dài với nhau hầu như không có mấy.
Dân Mễ ( nhất là con gái ) lai giữa người bổn xứ Da Đỏ và người Âu Châu rất đẹp: Da trắng, tóc dợn sóng, đôi mắt to và lông mi cong vút, còn đồ phụ tùng thì nói theo kiểu bình dân là "Vú cho một vú; đít cho một .. đít ! " Có người nói ông trời sanh ra giống người da đen để chơi thể thao, âm nhạc và .. làm tình.
Người Mễ cũng không khác người da đen là mấy.
Họ khoái đá banh, họ mê âm nhạc một cách lạ lùng, lúc nào cũng cứ cái điệu nhạc Fox chát chình, chát chinh ấy mà nghe cả ngày, mà lại mở lớn tối đa.
Họ rất thích mở Party vào ngày Thứ Bảy. Thường thì họ qui tụ bạn bè ở một công viên nào đấy, mang đồ ăn ra đó mà nướng, nghe nhạc hoặc ca hát với nhau tới chiều. Trời thật tối họ mới kéo nhau về một nhà rồi nhảy nhót đến ba bốn giờ sáng Chúa Nhật mới vãn.
Những ông chồng người Việt khởi đầu cũng còn chiều vợ mà đi dự hàng tuần, nhưng đến những chỗ này thì cứ ngồi nghệt mặt ra, vì vợ mình với bạn bè cứ xổ rặt tiếng Mễ. Khi vào Party thì ông không thích nhảy, cứ phải ngồi chờ vợ bèn nản củ tỉ quá, toàn ngồi ngáp ruồi.
Rồi càng ngày ông càng chán cái kiểu họp mặt đó, than mệt, ở nhà coi con để vợ đi chơi một mình.
Cho dù có tin vợ cách mấy đi nữa, mà cô vợ hây hẩy ấy cứ đi gần sáng mới về với chồng thì thế nào cũng có vấn đề rạn nứt tình cảm. Tại sở làm hay khi bù khú với bạn bè, ai cũng nói gái Mễ .. " cái vụ đó " khiếp lắm, họ xay như xay lúa. Khởi đầu những chàng Trai Việt cũng thích lắm, nhưng rồi đường xa mỏi gối chồn chân, đến khi sanh một vài đứa con thì không biết vì nòi giống họ như thế, hay tại ăn uống thả dàn, cứ đậu bean và bánh bột bắp mà ních, nên bà nào bà ấy sồ ra, ba vòng bằng nhau, sau đó cái vòng cần nhỏ nhất lại vượt lên đứng đầu.
Người ta nói " Người gầy là thầy đ... " nhưng như vậy không có nghĩa là người béo chịu kém thớ đâu nghen, về vụ này họ cũng khiếp lắm đấy nhé. Chạy xe dọc đường mà thấy mấy bà đẩy cái xe con nít trên side walk thì mười bà có đến chín bà là Mễ béo rồi. Họ sanh nhiều như thỏ vậy.
Có những cặp chồng Việt vợ Mễ trông rất đẹp đôi, có công việc vững chắc thế mà chỉ trên dưới 10 năm là rã ! Ngoại trừ khác biệt về văn hoá, người Việt mà ăn đồ Mễ hoài ngán lắm, như ông chồng muốn ăn canh chua cá kho tộ thì phải nấu lấy mà ăn, và cô vợ dĩ nhiên chê cái mùi nước mắm làm ông chồng tự ái phải nổi lên, thế là to tiếng cãi vã.
Anh NNT nói rằng "Chớ có bao giờ mời Mễ đi ăn đám cưới kiểu Việt Nam, mời họ một thiệp thì họ đi hai vợ chồng với bốn đứa con cộng thêm ông bà già vợ nữa, kéo vô ngồi gần kín một bàn, mà họ nghĩ như là đi party, nên không tặng phong bì, chỉ đem gói quà là một hộp mấy cái ly hay cái bàn ủi mà thôi, mời Mễ đi nhiều thì lỗ chỏng gọng lên".
Tôi cũng nghe có anh kia lấy gái Mễ, nhà gái đi dự khá đông. Đám cưới xong anh được gần 20 chiếc đồng hồ treo tường, anh tặng lại cho bạn bè một mớ, còn bao nhiêu phải đem ra chợ trời bán được 8$/1 cái. Lời khẳm !
Nói tóm lại, dầu tình yêu không phân biệt chủng tộc, màu da, ngôn ngữ... nhưng giả dụ con tôi mà dẫn về giới thiệu một đứa con gái Mễ, thì tôi cũng chẳng thể cản ngăn, chỉ buồn thôi vì biết chắc rằng tương lai của thằng con trai mình sẽ thê thảm, sẽ phải è cổ ra trả tiền child support cho đến chết, vì trước sau gì thì rồi chúng cũng bỏ nhau. Thê thảm thật!!!
Tiếng vỗ tay bên trong và tiếng reo
hò vui mừng ầm ĩ bên trong với những câu nói quen thuộc của đồng hương Việt,
của người bản xứ đến tay bắt mặt mừng và chúc tụng cô Giám Sát Viên Janet
Nguyễn: “Congratulation!!! Chúc Mừng!!! Chúc Mừng!!!”.
Dĩ nhiên cả bọn chúng tôi vui lây, vui theo mọi người, và vui với chính ứng cử viên chức vụ Giám Sát Viên địa hạt 1 quận Cam. Ưh! Ít ra cũng có một người Việt chính gốc của dân Lạc Việt chúng ta thắng vẽ như vậy…. Vui nhỉ!!!
Dĩ nhiên cả bọn chúng tôi vui lây, vui theo mọi người, và vui với chính ứng cử viên chức vụ Giám Sát Viên địa hạt 1 quận Cam. Ưh! Ít ra cũng có một người Việt chính gốc của dân Lạc Việt chúng ta thắng vẽ như vậy…. Vui nhỉ!!!
Tác
giả bài viết: Nguoi bo bao
http://nuoc-viet.net/bena/vi/news/Tin-Hoa-Ky/BAN-TOI-NO-LAY-VO-ME-TAY-CO-14/
http://nuoc-viet.net/bena/vi/news/Tin-Hoa-Ky/BAN-TOI-NO-LAY-VO-ME-TAY-CO-14/
No comments:
Post a Comment