23 tuổi, tôi đang có một công việc
ổn định ở Sài Gòn lương 6,5 triệu đồng. Nếu xuất ngoại theo anh chị thì
có thể kiếm 40.000 đôla/năm nhưng tôi không muốn. Tôi không thể nào chấp
nhận cuộc sống cứ mãi chầm chậm thế này.
> Tôi 19 tuổi, nợ vài chục triệu đồng vẫn muốn làm giàu
Tôi,
một chàng trai miền Tây 23 tuổi, sống ở đất Sài Gòn 5 năm trời với bao
ước mơ cuộc đời từ thuở bé và hy vọng thực hiện được.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình nông dân, bao khó
khăn và bất ổn đã luôn thôi thúc tôi muốn tạo nên cuộc sống sung túc và
hạnh phúc hơn. Lên lớp 6 tôi đã bắt đầu học cách đi kiếm tiền cùng với
mẹ. Những đồng tiền nhỏ bé nhưng đủ lo cho bữa ăn để 7 anh em chúng tôi
cùng nhau yên tâm đến trường với ước mơ thay đổi cuộc sống.
Và những khát vọng ước mơ đã hình thành từ đó.
Tôi bắt đầu cuộc đời bôn ba bằng việc đi học nơi xa,
nào là Đồng Tháp, Cần Thơ, Sài Gòn, Đồng Nai. Sau 5 năm trời tôi đã đi
từ miền Tây tới miền Đông mang theo những mơ mộng và hoài bão của chàng
trai mới lớn, những con đường và ý chí đã được đình hình từ khi còn rất
trẻ.
Tôi chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng nhưng có chút vốn
tiếng Anh tự mày mò, cùng với kinh nghiệm thực tế tôi đã vào làm được ở
một công ty nước ngoài với mức lương 6,5triệu đồng/ tháng.
Một công việc rất ổn định, rất thoải mái mà ở vị trí của mình tôi hiểu như thế là thật may mắn rồi. Nhưng dường như con người tôi sinh ra không phải chỉ có thế, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi dù công việc rất tốt, luôn cảm thấy không hài lòng khi những bản kế hoạch của mình còn nằm trên giấy.
Một công việc rất ổn định, rất thoải mái mà ở vị trí của mình tôi hiểu như thế là thật may mắn rồi. Nhưng dường như con người tôi sinh ra không phải chỉ có thế, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi dù công việc rất tốt, luôn cảm thấy không hài lòng khi những bản kế hoạch của mình còn nằm trên giấy.
Tôi muốn chọn con đường lập nghiệp từ hai bàn tay
trắng. Không có vốn, tôi biết kế hoạch của mình sẽ còn rất dài và xa,
nhưng tôi còn trẻ và không thể nào chấp nhận cuộc sống sẽ mãi chầm chậm
thế này.
Tôi dằn vặt với những kế hoạch đã vạch sẵn của mình:
có nên tiếp tục đi theo ước mơ cuộc đời, mà các cụ còn gọi là sự mơ mộng
, hay là chấp nhận vừa làm vừa học sau 2-3 năm nữa sẽ nhận mức lương
trên 10triệu đồng/tháng (Công ty có chính sách rất tốt nên theo tỉ lệ
tăng lương hàng năm và khi học xong ĐH chắc chắn tôi sẽ được ổn định).
Gia đình thì không còn khó khăn như ngày
xưa. Anh chị thì muốn tôi xuất ngoại. Xuất ngoại một năm có thể kiếm
40.000 USD và cũng chấp nhận cuộc sống bình thường, sáng vô hãng làm,
chiều lại về ngủ. Cũng có thể nhiều bạn trẻ đang mơ ước có một công việc
như thế.
Những khó khăn nhất tôi đã từng biết,
những sự bình yên và cuộc sống ổn định tôi cũng đã có, tôi chỉ thiếu
điều là mục tiêu cuộc đời chưa đạt được.
Tôi không giàu có, không có nhiều tiền, bỏ công việc
hiện tại và tương lai ổn định để theo đuổi điều gì đó không chắc chắn
hay còn gọi là mơ hồ thì có nên hay không?
Tôi đã cảm nhận được cuộc sống không dài như ta tưởng,
rất ngắn ngủi. Nếu cái gì mình nghĩ mà không làm thì dần sẽ phai nhạt
theo thời gian, và sẽ làm chúng ta trở nên yếu đuối.
Nếu đợi đến khi có gia đình rồi thì phải nghĩ cho vợ
cho con, sẽ không thể nào tự do và từ bỏ cuộc sống ổn định được. Nên tôi
nghĩ mình phải sống để cuộc đời mình sẽ không vô nghĩa và hối hận khi
trở về với cát bụi.
Đúng hay là sai?
Vincent
No comments:
Post a Comment