Mỗi lần bố mẹ hỏi, tôi đều nói dối rằng ra trường đi
làm, bận rộn nên ít về được. Buồn chán, xấu hổ với gia đình, bạn bè, tôi
bơ vơ một mình ở Hà Nội, thiếu thốn tiền bạc, luôn trong tình trạng
căng thẳng và chỉ muốn được giải thoát...
> 4 năm sinh viên tôi chỉ học đối phó
Tôi sinh ra ở một gia đình nông thôn, có 5 anh chị em
nhưng đều chỉ học hết cấp 3 là nghỉ, đi làm và lập gia đình. Riêng tôi
là con út, nên bố mẹ chiều chuộng, được học lên cao.
Trước đây, tôi là một học sinh khá ở trường huyện,
chăm ngoan, ít chơi bời, chỉ lo học. Tôi thi đậu vào một trường đại học
danh tiếng tại Hà Nội với số điểm cao.
Có lẽ sai lầm đầu tiên của tôi là lúc chọn trường thi.
Tôi có ước mơ được trở thành thầy giáo từ nhỏ, nhưng lúc đó nghĩ rằng
nhà nghèo, theo học nhà giáo sau này kinh tế không phát triển lắm.
Suy nghĩ nông cạn, tôi đã không chọn nghề theo ý thích và niềm đam mê. Bỏ ước mơ làm thầy giáo, tôi thi vào một trường kỹ thuật.
Vào đại học tôi vẫn học vẫn chăm chỉ, không chơi bời,
rượu bia, thuốc lá... Được 2 năm tôi cảm thấy mình học chỉ để qua môn,
trả nợ, kiếm tấm bằng, chứ không có đam mê vì đó không phải nghề tôi
thích.
Sai lầm tiếp theo bắt đầu từ năm thứ 3 đại học. Tôi lơ
là học hành, ham chơi game. Cứ thế kết quả sa sút. Đến năm thứ 4, tôi
bị nhà trường đình chỉ.
Gia đình, bố mẹ đã kỳ vọng vào tôi rất nhiều. Biết tin
đó bố tôi rất tức giận. Tôi hiểu mình đã sai và mong bố tha thứ. Vì
thương tôi, dù khó khăn nhưng ba mẹ vẫn ủng hộ tôi cho tôi tiếp tục đi
học, nhà trường cho phép tôi được học với khóa sau.
Nhưng chỉ được một thời gian, tôi lại ngựa quen đường cũ...
Giờ đâytôi đã học 7 năm mà vẫn chưa tốt nghiệp. Ba mẹ tôi mong ngóng. Tôi không dám nói thật vì tôi đã sai lầm một lần rồi.
Mỗi lần được hỏi, tôi đều trả lời rằng ra trường đi
làm, bận rộn nên ít về được. Thật sự, tôi không dám về quê gặp bố mẹ
cũng không dám nói thật mọi chuyện.
Hiện tại, tôi đi làm phụ việc kiếm tiền đủ nuôi sống
bản thân. Hối hận cũng quá muộn khi tôi không thể ra trường và không có
bằng. Tôi đã từ bỏ.
Sau 7 năm hoc, giờ đây tôi chỉ có 2 bàn tay trắng, không bằng cấp, không nghề nghiệp tử tế.
Hai năm nay tôi chỉ sống trong đau khổ và buồn phiền.
Lương tâm luôn cắn rứt, hối hận vì lỗi lầm của mình. Tôi đã quá bế tắc,
không biết phải làm gì. Muốn thi học trường khác nhưng chắc là không
thể, bố mẹ không đủ sức nuôi tôi, kinh tế khó khăn làm sao mà học?
Tôi sai lầm vì không vượt qua nổi cám dỗ xã hội.
Buồn chán, xấu hổ với gia đình, bạn bè, tôi chẳng dám
về nhà. Tôi bơ vơ một mình ở Hà Nội, thiếu thốn tiền bạc, luôn trong
tình trạng căng thẳng.
Tôi không dám về quê vì sai lầm nối tiếp sai lầm. Tôi
muốn bỏ đi thật xa, nơi không ai biết tôi để làm lại mọi thứ, nhưng có
lẽ là không thể vì không có tiền để mà đi, mà sống...
Bế tắc, tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát, dù bất hiếu với công ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Tôi muốn được giải thoát. Tôi phải làm gì đây?
Nguyen Manh
No comments:
Post a Comment