March 17, 2013 By 143 Comments
T/S Alan Phan
18 Mar 2013
“Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng và quyền lực của sự ngu xuẩn” (Robert Heinlein)
Một giáo sư văn học cho tôi biết là 80
năm trước, khi nhìn xã hội, cụ Tản Đà đã phải thốt ra, “cũng bởi thằng
dân ngu quá lợn”. (câu sau không được phép chép). Vấn đề này thì tôi
đồng ý hoàn toàn. Con người chắc chắn không thể nào sánh bằng …lợn.
Giữa người và lợn…
Thứ
nhất, lợn không biết giết đồng loại, đôi khi chỉ vì ghen tức hay giận
dữ (dù có thể ngụy trang dưới danh từ lý tưởng hay chủ nghĩa hay lợi ích
của toàn dân). Dù mang tiếng tham ăn, nhưng lợn không mất ngủ hằng đêm
để suy nghĩ về những âm mưu thủ đoạn để cướp thêm của cải, để giàu hơn,
để chia lại cho đám con ông cháu cha đang sống đời ăn bám. Lợn không có
hoang tưởng phải làm lãnh tụ, thu tóm quyền lực, để phô trương những
thành tích, huân chương, bằng cấp giả…cho sách sử ghi chép. Và tôi chắc
chắn là dù bọn lợn phải vào lò sát sinh khi con người nuôi đủ cân, chúng
cũng không…ngu xuẩn làm kiến nghị xin cho sống thêm vài ngày để trì
hoãn đau đớn hay để đợi chờ một phép lạ nào.
Ngoài ra, chắc ít người biết, trong một
khám phá khoa học, lợn có khả năng “làm tình và đạt đỉnh” hơn 100 lần
mỗi ngày, không cần Viagra. Tôi chắc ông Hiệu Trưởng gì đó ở Bắc Giang
hay ngài tỷ phú 80 tuổi ngoài Vũng Tàu cũng phải chào thua…các chú lợn.
Tóm lại, nhìn lại đời mình sau 68 năm, tôi phải chấp nhận là không những mình ngu hơn lợn, mà còn không biết …hưởng thụ là gì?
Lợn trí thức…
Tuần rồi, đi ăn tối với một Việt Kiều, nghe anh tâm sự về chuyện khôn ngu của con dân xứ Đại Cồ Việt.
Anh này trước 1975, thuộc thành phần
tranh đấu chống VNCH và Mỹ, một trong những lãnh tụ sinh viên nổi tiếng.
Sau 1975, anh hờ hởi đón mừng đoàn quân “giải phóng” vào Saigon và hợp
tác chặt chẽ với chính quyền “cách mạng” mới. Họ trả công cho anh bằng
một chức “ngồi chơi xơi nước” tại một ủy ban kinh tế của Thành Ủy. Quen
lối phê bình mạnh miệng trong sự tranh cãi tự do thời Mỹ Ngụy, anh bị
“cách mạng” nhốt 2 năm ở Chí Hòa. Sau khi cải tạo tư tưởng để nhất quán
với Mác Lê Mao, họ thả anh ra và anh vượt biên qua Mỹ làm tên tư bản
“giẫy chết”. Anh đi học lại và thành công tốt trong sự nghiệp sau đó.
Lần rồi, về Việt Nam, anh ghé thăm một
bạn cũ, đã sát cánh cùng anh xuống đường tranh đấu chống Mỹ Ngụy và đem
lại một trang sử mới cho Việt Nam. Bạn anh, cũng khá nổi danh, bị để ý,
thẩm cung và theo dõi vì những tham dự trong các cuộc biểu tình gần đây
và các bản kiến nghị liên tiếp về…chuyện người ta và người lạ.
“Anh nói với thằng bạn:’ mày là một sỉ
nhục của trí thức. Phạm đến 3 lần “đại ngu” trong đời. Lần thứ nhất,
nghe lời tuyên truyền, vác ngà voi đi giúp Đệ Tam Quốc Tế thực hiện ý đồ
cùa Stalin, Mao, gây cảnh bể dâu cho cả triệu người vô tội. Lần thứ
hai, không ở trong phe nhóm, không phải là bà con thân thuộc, không có
gốc rễ mà lại mong chúng ban cho quyền hành chức vị. Thất vọng rồi chửi
rủa phản kháng, ngu thêm một lần nữa. Lần thứ ba, gần đất xa trời, tóc
bạc răng long, xương khớp đi không nổi, lại bầy đặt xuống đường phản
kháng, viết kiến nghị năn nỉ xin con sói tự biến thành …con cừu’.
Một thằng có nhiều bằng cấp giả, mà ngu đến 3 lần trong một đời người thì coi như bó tay.”
Tư tưởng Mao Trạch Đông
Dù ngu hơn lợn, tôi cũng nhận chân ra
rất sớm nhiều điều tàn nhẫn về thực trạng con người và xã hội. Tôi tránh
xa chính trị vì Mao Trạch Đông đã nói rất đúng là quyền lực chánh trị
khởi nguồn từ họng súng. Hiện nay, tôi chỉ có một khẩu súng… đã hết hạn
xử dụng, chỉ để hù con nít. Cho nên, khi nói đến các vấn nạn xã hội và
kinh tế mà có dây vấy đến chánh trị, thì cũng là vô tình, vì những liên
quan hữu cơ giữa các hiện tượng. Khi các bạn trách móc là không dám “mó
dái ngựa” thì tôi cũng cười trừ. Tôi có ngu hơn lợn…nhưng chắc chắn là
tôi không điên.
Tôi đã nói là xứ Mỹ may mắn có những
lãnh tụ ngày xưa biết kiến tạo một hiến pháp phân quyền để các hoạt động
của chánh phủ kiểm soát lẫn nhau và người dân có thể an tâm theo đuổi
hạnh phúc của cá nhân và gia đình mà không bị những can thiệp thô bạo
của chánh phủ cản trở hay hủy diệt. Tuy nhiên, cái khôn ngoan đó cũng
cần sự che chở của những họng súng.
Mềm cũng cần cứng…
Nếu không có lực lượng vũ trang hùng hậu
của một đế chế siêu cường, thì cái lý tưởng dân chủ, hay nền kinh tế
thị trường sáng tạo…đã bị những “thế lực thù địch” chôn vùi. Tiền bạc
hay tài sản mềm chỉ có thể ổn định dưới một sức mạnh quân sự. Tôi vẫn
cười khi nghe các ngài khoa bảng tiến bộ của Âu Châu khoe khoang về văn
minh dân sự của xã hội mình so với những áp lực ganh đua trắng trợn của
đời sống Mỹ. Họ không hiểu rằng nếu không có ô dù che chở về quân sự của
đế chế Mỹ, thì nhân dân họ đã làm bồi cho KGB của Nga và Đông Âu 50 năm
về trước; hay các nhóm Hồi Giáo cực đoan chắc đang đốt phá mọi nhà thờ
của Thiên Chúa Giáo trong lúc này.
Ngay cả Đông Nam Á, nếu không có cân
bằng quyền lực giữa Mỹ và Trung Quốc, tôi tin là đường “luỡi bò” sẽ
thành đường “đuôi rồng”. Và các trường dậy “tiếng lạ” sẽ phổ thông hơn
các quán cà phê…của Trung Nguyên hay Starbuck.
Không biết thi sĩ nào đã viết…” Kiếp sau xin chớ làm người…Làm con lợn béo..giữa chuồng mà tru…ú ù u…omg (oh my God)…”
Alan Phan
No comments:
Post a Comment